![]() |
Amorim bị làm vật tế thần cho thất bại của MU. |
Hãy nhớ Man Utd bước vào trận derby Manchester thứ 197 với bốn điểm, tức nhiều hơn Pep Guardiola và Man City vừa thua liên tiếp 2 trận một điểm. Đã từ rất lâu, có lẽ là lần đầu thời hậu Ferguson, Man Utd xếp trên Man City khi hai đội đối đầu tại
Giới chủ Man Utd luôn coi HLV là "tài sản công".
Khi Ed Woodward vào năm 2013 tuyên bố rằng CLB có thể trắng tay danh hiệu nhưng vẫn “bán được số lượng áo đấu khổng lồ”, ông chạm đến một sự thật thương mại không thể phủ nhận về gã khổng lồ toàn cầu này.
Người hâm mộ hay những kẻ tự nhận là “yêu bóng đá thuần khiết” coi phát biểu ấy là kiêu ngạo, phản thể thao. Nhưng thực chất, nó chỉ khẳng định vị thế của Man Utd như một “hoàng gia” của bóng đá, nơi sự tò mò bất tận biến thành hợp đồng béo bở và tiền bạc chảy về. Dù gây khó chịu hay bị phóng đại, ánh đèn sân khấu liên tục ấy vẫn hóa thành hàng triệu USD.
Tháng 7/2014, một người tiền nhiệm của Amorim là Louis van Gaal từng nói trong buổi ra mắt: “CLB này được vận hành dựa trên thương mại, và không phải lúc nào cũng có thể cân bằng giữa kỳ vọng thương mại và bóng đá”.
Sánh ngang Real Madrid về việc 'đun ghế' HLV
Amorim, giống như Van Gaal, chỉ thật sự hiểu quy mô công việc khi đặt chân đến Old Trafford. Trên thế giới, chỉ Real Madrid mới có thể sánh với Man Utd về mức độ công khai biến HLV trưởng thành “tài sản công”, nơi kết quả chuyên môn thậm chí không vượt lên hàng đầu so với những câu chuyện hậu trường, sóng gió mạng xã hội hay thông cáo báo chí công bố nhà tài trợ mới. Đây là thứ mà ở Man City không hề có dù CLB có thống trị bóng đá Anh trong gần một thập kỷ qua.
Đây là luật chơi và Amorim bước vào với đôi mắt mở to xen giữa hồi hộp, lo âu và mơ mộng. Nhưng như David Moyes, Van Gaal, José Mourinho, Ole Gunnar Solskjaer và Erik ten Hag từng trải nghiệm, sau kỷ nguyên Sir Alex Ferguson, không gì có thể chuẩn bị cho hiện thực khắc nghiệt của vị trí này: vừa là chính khách, vừa là diễn viên trước truyền thông, vừa phải lấy lòng người hâm mộ, vừa phải là thầy dẫn dắt cầu thủ - và trên hết, là người buộc phải thắng mọi trận đấu theo tinh thần “tấn công, tấn công, tấn công” của Man Utd.
|
Pep ít chịu áp lực dù Man City khởi đầu không tốt. |
Không khó hiểu vì sao công việc này hấp dẫn: mức lương kếch xù (Amorim nhận 9 triệu bảng mỗi năm), danh tiếng được tô điểm trên CV. Và có cơ hội thách thức thể thao đỉnh cao: trở thành người đưa Man Utd chạm tay vào chức vô địch quốc gia thứ 21, lần đầu tiên kể từ năm 2013. Thành công đồng nghĩa với bất tử.
Nhưng để làm được thì chẳng khác gì giải một khối Rubik ở cấp độ cao nhất, nhất là khi bị bịt mắt và đôi khi bị trói một tay. Amorim luôn bị theo dõi, mổ xẻ, phán xét — bất kể hành động ấy quan trọng hay nhỏ nhặt. Cảm giác bị theo dõi, giám sát thật đáng sợ và nó khiến Amorim khó thở, bức bối thật sự.
Sau trận thua Grimsby, có thông tin từ nội bộ rằng Amorim có thể bỏ đi vì tính khí cảm xúc. Ông vẫn còn tại vị, nhưng bao lâu nữa thì cuộc tranh cãi về chiếc ghế của ông lại nổi lên? Có lẽ chỉ khoảng năm phút sau tiếng còi mãn cuộc trận derby Chủ nhật nếu Man Utd thất bại. Còn nếu Man City thua thì có lẽ chẳng sao với Guardiola. Liệu điều đó có bất công?
Cuốn sách “Leading: Learning from Life and My Years at Manchester United” được Sir Alex Ferguson viết chung với Michael Moritz xuất bản năm 2015 đem tới kinh nghiệm sống quý báu cho bất kỳ ai.