Arsenal lại dính cú đấm từ Villa Park

Villa Park, nơi Mikel Arteta luôn nếm trải những bài học cay đắng, một lần nữa trở thành sân khấu phơi bày giới hạn của Arsenal.

Aston Villa đánh bại Arsenal với tỷ số 2-1 tối 6/12.

Arsenal biết rõ mình đang bước vào một bãi mìn chiến thuật. Mikel Arteta thừa hiểu Villa Park không phải nơi để những ứng viên vô địch mơ mộng. Ba mùa liên tiếp, Aston Villa luôn để lại những vết cứa nhói buốt vào hành trình của Arsenal: từ việc xóa cách biệt hai bàn tại Emirates, đến những cú đấm muộn giúp mở đường cho Man City lật ngược thế cờ.

Villa là khắc tinh của Arsenal

Những ký ức ấy không chỉ nhắc lại lịch sử đối đầu bất lợi; chúng còn phản chiếu một sự thật mà Arsenal vẫn chưa thể tháo gỡ: khi nhiệt độ của cuộc đua vô địch tăng lên, họ thường chệch nhịp ở đúng nơi không được phép mắc sai lầm.

Trước trận đấu thuộc vòng 15 Premier League tối 6/12, Arteta lường trước tất cả: một Villa thắng 12/14 trận gần nhất, một Unai Emery sắc như dao mổ, một tập thể đang đạt tới độ tự tin khiến mọi khán đài tại Villa Park như muốn nuốt chửng đối thủ. Nhưng kể cả khi dự liệu đủ mọi kịch bản, Arteta vẫn không thể hóa giải được thứ năng lượng ngồn ngộn mà Emery truyền vào đội bóng này.

Villa không chỉ tiến bộ; họ đang thách thức định nghĩa về một “kẻ ngáng đường”. Chiến thắng thứ 9 sau 10 trận, lại đến từ bàn thắng ở phút 90+4 trong cuộc đối đầu giữa hai đội trong top đầu, không còn mang dáng dấp hiện tượng. Nó mang mùi của một ứng viên tham vọng, âm thầm, bướng bỉnh và đầy bản lĩnh.

Arsenal anh 1

Arsenal gục ngã, khiến cuộc đua vô địch nóng hơn.

Bàn mở tỷ số của Matty Cash là hình ảnh hoàn hảo cho phiên bản Villa hiện tại: táo bạo, tốc độ và luôn sẵn sàng đánh vào mọi điểm yếu nhỏ nhất của đối thủ. Chỉ vài phút sau khi bị Declan Rice chặn cú sút như dao cắt gió, Cash lại xuất hiện đúng lúc để dứt điểm xuyên qua Raya.

Tất cả diễn ra quá nhanh, quá chuẩn mực và hoàn toàn nằm trong kịch bản Emery chuẩn bị kỹ lưỡng. Không phải ngẫu nhiên mà Emery siết chặt hai nắm tay khi toàn đội ùa tới góc sân ăn mừng. Đó là bàn thắng của tập thể, của công sức xây dựng một hệ thống luôn vận hành ở tốc độ tối đa.

Arsenal đáp trả. Họ cho thấy vì sao đã thắng 17/21 trận mùa này: tốc độ, cường độ, khả năng chuyển trạng thái mượt mà. Pha gỡ hòa của Trossard được xây dựng từ sự quyết liệt của Rice, từ đường mở bóng sắc sảo của Ødegaard, rồi khả năng chọn vị trí lạnh lùng của Trossard.

Nhưng sau khoảnh khắc đó, Arsenal không giữ được sự sắc lạnh để kết liễu trận đấu. Một đội bóng muốn vô địch không chỉ cần gỡ hòa, mà phải biết kết thúc mọi nghi ngờ ngay khi họ nắm nhịp.

Arsenal anh 2

Arsenal tỏ ra kiệt sức trước Aston Villa.

Đó chính là điểm khác biệt giữa Arsenal và một Man City lỳ lợm. Và đó cũng là điểm Villa đã học được từ chính… Arsenal. Đội bóng của Emery kiên nhẫn, không thừa động tác nhưng cũng không một lần chịu lùi lại hoàn toàn. Họ chờ sai lầm, họ khai thác khoảng trống, họ dùng sức mạnh từ khán đài để đẩy đối thủ vào vùng nhiễu.

Cú đấm muộn của Villa

Khoảnh khắc Buendia bật dậy từ mặt cỏ đầy hỗn loạn để đạp bóng tung lưới ở phút 90+4 - ấn định chiến thắng 2-1 cho Aston Villa - không chỉ là bước ngoặt của trận đấu. Nó còn là tuyên bố: Villa Park giờ là pháo đài của tham vọng. Thủ môn Emilano Martinez chạy dọc nửa sân để ăn mừng không chỉ vì niềm vui của một người đánh bại đội bóng cũ; đó là dấu ấn của một tập thể tin rằng họ đã bước vào cuộc đua lớn thật sự.

Arsenal thua trận này không chỉ vì thiếu may mắn. Họ thua vì những khoảng hổng quen thuộc: thiếu độ lạnh ở thời khắc quyết định, thiếu người cầm nhịp để làm chủ những phút sóng gió, và thiếu bản lĩnh để biến ưu thế thế trận thành ưu thế tỷ số.

Mùa giải còn dài. Arteta không sai khi nói: “Hãy làm phần việc của mình rồi xem chuyện gì xảy ra”. Nhưng điều đang xảy ra rất rõ ràng: Aston Villa, đội bóng từng nằm trong vùng xám của Premier League, nay đã trở thành một lực lượng định hình cuộc đua vô địch.

Và Arsenal, nếu không sửa chữa những cú vấp lặp đi lặp lại, sẽ tiếp tục bị Villa Park biến thành điểm rơi của tham vọng.