|
Tuyển Brazil đang sa sút. |
Dù Ancelotti có trong tay hàng loạt tiền đạo giàu tiềm năng, những điểm yếu cố hữu và một chu kỳ chuẩn bị hỗn loạn đang đẩy Selecão vào tình thế báo động trước thềm World Cup 2026.
El Alto: cú đấm hạ gục niềm kiêu hãnh
Ở độ cao hơn 4.000 mét, nơi không đội khách Nam Mỹ nào dễ thở, Brazil gục ngã trước một Bolivia tưởng chừng yếu thế. Miguel Terceros - chàng trai 21 tuổi được mệnh danh “Miguelito” - lạnh lùng hạ Alisson từ chấm phạt đền, đưa Bolivia vào play-off. Với Brazil, bàn thua ấy mang tính biểu tượng: nó kết liễu một chiến dịch vòng loại tồi tệ nhất lịch sử với 6 thất bại, lần đầu thua trên sân nhà, và chỉ 28 điểm sau 18 trận.
Nếu không có quyết định mở rộng World Cup lên 48 đội, có lẽ Brazil đã đối diện thảm kịch chưa từng có: nguy cơ vắng mặt ở sân chơi lớn nhất hành tinh.
Carlo Ancelotti đến trong bối cảnh Brazil đã tự bào mòn mình. Ba năm trước ông, Ramon Menezes, Fernando Diniz và Dorival Junior lần lượt xuất hiện rồi biến mất, để lại một tập thể mất phương hướng. Không triết lý rõ ràng, không sự ổn định, chỉ toàn vá víu.
Khi nắm quyền, Ancelotti mới kịp thử lửa bốn trận: hòa Ecuador, thắng nhọc Paraguay, đánh bại Chile rệu rã, rồi thất thủ trước Bolivia trong “trại dưỡng sinh trên núi cao”. Nói ông chưa đủ thời gian là đúng, nhưng đồng thời cũng phơi bày sự thật: Brazil đã phung phí cả một chu kỳ để rồi trao cho ông một nhiệm vụ gần như bất khả.
|
Tập thể Brazil hiện tại thiếu cân bằng. |
Trên sân, Selecão bộc lộ rõ sự sa sút. Họ từng sở hữu Cafu, Roberto Carlos - nay hậu vệ cánh trở thành điểm yếu chết người. Tuyến giữa mong manh, dễ bị cuốn trôi trước đối thủ mạnh. Casemiro, dù được Ancelotti tín nhiệm, đã bước qua đỉnh cao. Bruno Guimarães thiếu ổn định, còn sự cân bằng giữa công và thủ gần như biến mất.
Đáng lo hơn, Brazil thiếu bản sắc. Trò chơi phối hợp vốn dĩ từng là DNA của họ nay bị thay thế bằng những miếng ghép rời rạc. Họ có cầu thủ hay, nhưng không có đội bóng đúng nghĩa.
Tiền đạo nhiều, nhưng niềm tin ít
Người ta có thể chỉ ra dàn tiền đạo mới đầy hứa hẹn: Joao Pedro, Matheus Cunha bùng nổ ở CLB; Richarlison trở lại phong độ; Vinícius Jr được thử nghiệm trung phong; phía sau còn Raphinha, Martinelli, Estevão, Luiz Henrique, thậm chí Rodrygo và Savinho. Neymar vẫn là “nút bấm đỏ” có thể kích hoạt bất cứ lúc nào.
Danh sách ấy đủ để bất kỳ HLV nào mỉm cười. Nhưng đó là bề nổi. Bởi lẽ, vấn đề của Brazil không phải thiếu ngôi sao tấn công, mà là cách tổ chức một tập thể cân bằng. Dư thừa tiền đạo chẳng giúp ích khi hàng thủ mong manh, khi tuyến giữa không thể kiểm soát nhịp độ, và khi tâm lý cầu thủ sụp đổ quá nhanh trong áp lực.
Nếu sự yếu kém chiến thuật là căn bệnh, thì tâm lý bất ổn mới là biến chứng nguy hiểm. Hai thập kỷ không vô địch World Cup, năm lần liên tiếp gục ngã trước các đội châu Âu đã để lại vết sẹo sâu. Trong nước, dư luận hoài nghi cả một thế hệ, bất chấp họ tỏa sáng ở Champions League và Premier League.
|
Carlo Ancelotti không có nhiều thời gian trước World Cup 2026. |
Ở khía cạnh này, Ancelotti chứng minh sự lão luyện. Ông nói “Brazil có 70 cầu thủ đủ khả năng dự World Cup” - một cách gieo niềm tin, làm dịu áp lực. Sau thất bại trước Bolivia, ông bình thản: “Chúng ta sẽ sẵn sàng ở World Cup. Tôi hoàn toàn tự tin”. Có thể chỉ là lời xã giao, nhưng trong bầu không khí u ám, đôi khi mơ mộng lại là liều thuốc duy nhất.
Điều tồi tệ hơn: Brazil sẽ không có thêm trận chính thức nào trước World Cup. Tháng 10 chỉ giao hữu với Hàn Quốc, Nhật Bản; tháng 11 là các đối thủ châu Phi. Đối thủ quan trọng nhất - các đội châu Âu, những người đã gieo ác mộng suốt 5 kỳ World Cup - chỉ có thể gặp vào tháng 3. Khi ấy, World Cup đã cận kề.
Với thời gian eo hẹp, Ancelotti buộc phải “xây nhà trên nền đất nứt toác”: vừa hàn gắn, vừa hy vọng phép màu.
Thất bại ở El Alto không chỉ là cú sảy chân, mà là minh chứng cho sự xuống dốc của Brazil. Một đội bóng từng là biểu tượng toàn cầu nay phải bám víu vào thể thức mới để tồn tại.
Ancelotti có thể mang lại sự điềm tĩnh, khơi dậy tinh thần và biến hỗn loạn thành tập thể khó đoán. Nhưng liệu chừng đó đã đủ để giành lại ánh hào quang?
Năm 2002, từ đống hoang tàn vòng loại, Brazil vẫn bước lên ngôi vương ở Nhật - Hàn. Lịch sử liệu có lặp lại? Hay đây sẽ là kỳ World Cup phơi bày rõ nhất sự thật: dàn tiền đạo hào nhoáng không thể che giấu cho một Selecão đang tuột dốc không phanh.
Cuốn tự truyện “Basta: My Life, My Truth” xuất bản năm 2019 của kể lại sự nghiệp Marco van Basten dưới góc nhìn thứ nhất. Huyền thoại người Hà Lan khép lại sự nghiệp ở tuổi 28 khi dính chấn thương mắt cá.