Brazil thiếu lửa, Ancelotti đau đầu

Carlo Ancelotti ra mắt tuyển Brazil với trận hòa không bàn thắng trước Ecuador - kết quả phản ánh rõ thực tế rằng danh tiếng của ông không đủ để khỏa lấp những vấn đề cốt lõi của "Selecao".

Carlo Ancelotti có ngày ra mắt tuyển Brazil không như ý muốn.

Trận hòa 0-0 trước Ecuador thuộc vòng loại World Cup 2026 sáng 6/6 không phải một thảm họa. Nhưng với Brazil, và với Carlo Ancelotti trong ngày ra mắt đội tuyển quốc gia đầu tiên trong sự nghiệp huấn luyện lẫy lừng của mình, đó là một tín hiệu đáng lo.

Không phải vì tỷ số, mà vì sự lặp lại của một vấn đề cũ kỹ: Brazil thiếu bản sắc, thiếu ý tưởng, và thiếu cả bản lĩnh để áp đặt trước một đối thủ kỷ luật nhưng không vượt trội về chất lượng.

Trận ra mắt - và cơn đau đầu đầu tiên

Ancelotti không phải người đầu tiên nắm quyền ở “Selecao” trong giai đoạn Neymar - ngôi sao sáng giá nhất - vắng mặt hoặc không có phong độ cao. Nhưng ông là người đầu tiên mang đến kỳ vọng tái thiết, kỳ vọng kết nối một thế hệ mới đang phân mảnh thành từng mảnh cá tính.

Với bộ sưu tập danh hiệu đồ sộ ở cấp CLB, Ancelotti được kỳ vọng sẽ đem đến sự điềm tĩnh, tổ chức và hiệu quả. Nhưng trước Ecuador, mọi giá trị ấy đều chỉ tồn tại… trên lý thuyết.

Ancelotti chọn sơ đồ quen thuộc 4-3-3, với Casemiro, Bruno Guimaraes và Gerson làm chủ tuyến giữa, Vinicius Jr và Estevao trên hàng công. Trên giấy tờ, đây là một đội hình vừa có kinh nghiệm, vừa có sức trẻ. Nhưng thực tế trên sân lại phơi bày một điều trần trụi: Brazil có bóng, nhưng không biết làm gì với nó.

Ngay từ những phút đầu, Ecuador không cần kiểm soát thế trận, nhưng họ khiến Brazil phải loay hoay. Đội chủ nhà chơi với khối đội hình thấp, tập trung phá lối chơi, và chờ đợi những sai sót từ đối thủ. Không hoa mỹ, không bốc lửa, nhưng đầy tính toán và bản lĩnh.

Trong khi đó, “Selecao” chơi rời rạc, các tuyến thiếu liên kết, bóng hiếm khi qua được khu trung tuyến mà không bị cắt đứt. Bộ ba tiền vệ tỏ ra chậm chạp, thiếu sự sáng tạo và không làm chủ được nhịp độ. Casemiro, trở lại đội tuyển sau thời gian dài chấn thương, vẫn thể hiện nỗ lực nhưng không còn là “máy quét” như thời đỉnh cao. Gerson và Bruno thì không để lại nhiều dấu ấn khi bị khoanh vùng bởi hàng tiền vệ nhanh và áp sát của Ecuador.

Brazil anh 1

Brazil vẫn thiếu ý tưởng.

Cái tên nổi bật nhất trận lại là một người Ecuador: Moises Caicedo. Tiền vệ của Chelsea thi đấu chững chạc, thông minh và cực kỳ hiệu quả. Anh không chỉ làm gián đoạn lối chơi của Brazil, mà còn là điểm xuất phát cho các pha phản công nhanh của đội nhà. Ở tuổi 22, Caicedo cho thấy sự điềm tĩnh và đẳng cấp của một thủ lĩnh tuyến giữa mà phía bên kia, Brazil đang thiếu vắng.

Caicedo làm lu mờ cả Casemiro và Bruno Guimaaes, điều mà không nhiều người dám nghĩ trước trận. Chính sự vượt trội ở khu trung tuyến đã giúp Ecuador giữ thế cân bằng, thậm chí là nhỉnh hơn trong nhiều thời điểm dù chỉ kiểm soát bóng ở mức vừa đủ.

Trong bối cảnh cả đội chơi bế tắc, Vinicius Jr trở thành ánh sáng le lói trên hàng công. Bằng tốc độ và khả năng rê dắt, cầu thủ thuộc biên chế Real Madrid tạo ra vài tình huống nguy hiểm bên cánh trái. Anh liên tục làm khổ hàng thủ Ecuador, nhưng vẫn thiếu đối tác đủ ăn ý để chuyển hóa các pha bóng cá nhân thành bàn thắng.

Estevao, dù được kỳ vọng lớn, vẫn còn quá non ở cấp độ đội tuyển quốc gia. Trung phong được lựa chọn - Richarlison - cũng thiếu sự sắc bén để tận dụng cơ hội.

Và như một hệ quả tất yếu, Brazil không có nhiều cú dứt điểm đáng kể. Ngoại trừ tình huống Casemiro suýt ghi bàn sau pha bóng lộn xộn trong vòng cấm, phần còn lại của “Selecao” chìm trong sự nhạt nhòa đến thất vọng.

Sự thật phũ phàng - và bài học cho Ancelotti

Ancelotti không phải là HLV tầm thường. Ông từng huấn luyện những tập thể kiêu hùng, xử lý nhiều cá tính lớn hơn cả đội hình Brazil hiện tại. Nhưng bóng đá đội tuyển là thế giới hoàn toàn khác. Không có nhiều thời gian để thử nghiệm, không có mùa giải dài để vá lỗi sai, và không có chỗ cho những bước khởi đầu lê thê.

Brazil cần sự tổ chức, cần sự nhất quán, cần một lối chơi đủ rõ ràng để tạo nền tảng. Thứ mà Ecuador - không phải đội tuyển hàng đầu - vừa mới chứng minh rằng họ có. Và “Selecao” thì chưa.

Brazil anh 2

Ancelotti đối mặt nhiều thách thức phía trước.

Ancelotti chắc chắn sẽ thay đổi, nhưng ông cần sớm quyết định: sẽ xây dựng đội tuyển xoay quanh ai, theo phong cách nào, và với mục tiêu gì? Chơi theo kiểu “giao bóng cho Vinicius và chờ phép màu” không thể là một chiến lược dài hạn. Cũng không thể tiếp tục vận hành hàng tiền vệ thiếu sức sáng tạo và thiếu phương án đánh vào trung lộ.

Brazil có tài năng - điều đó không cần bàn cãi. Nhưng như mọi đội bóng lớn, vấn đề của họ không nằm ở chất lượng cá nhân, mà là sự thiếu định hướng tập thể.

Một trận hòa có thể bị lãng quên trong dòng chảy bóng đá, nhưng với Ancelotti, đây là lời cảnh báo đầu tiên - nhẹ nhàng nhưng nghiêm khắc. Nếu không có một cuộc cải tổ thực sự về chiến thuật, tổ chức và tư duy, nhiệm kỳ của ông tại “Selecao” sẽ không kéo dài như kỳ vọng.

Ở Nam Mỹ, danh tiếng là chưa đủ. Brazil không cần một HLV vĩ đại trong sách sử, họ cần một người vẽ lại bản đồ vinh quang. Và Carlo Ancelotti - nếu không bắt đầu làm điều đó từ hôm nay - có thể sẽ chỉ là một cái tên lạc lối trong hành trình rối ren của bóng đá Brazil hiện đại.

Cuốn tự truyện “Basta: My Life, My Truth” xuất bản năm 2019 của kể lại sự nghiệp Marco van Basten dưới góc nhìn thứ nhất. Huyền thoại người Hà Lan khép lại sự nghiệp ở tuổi 28 khi dính chấn thương mắt cá.