Các số 10 Premier League gây sức ép lên Bellingham

Khi các số 10 của Premier League liên tục ghi bàn, Jude Bellingham hiểu rằng áo chính thức tuyển Anh không còn là điều hiển nhiên.

Vị trí của Jude Bellingham ở tuyển Anh đang bị cạnh tranh.

World Cup 2026 còn ở phía trước, nhưng cuộc cạnh tranh cho vị trí hộ công của tuyển Anh nóng lên từng vòng đấu. Đó không còn là câu chuyện tiềm năng hay danh tiếng. Đó là câu chuyện của phong độ, của bàn thắng và của sự hiện diện bền bỉ mỗi cuối tuần.

Và ở tâm điểm của cơn sóng ấy là Jude Bellingham, người từng được xem là trung tâm không thể thay thế trong kế hoạch dài hạn của "Tam sư".

Áp lực cho Bellingham

Bellingham vẫn là Bellingham. Đẳng cấp được kiểm chứng, cá tính được tôi luyện tại Real Madrid. Anh dần tìm lại nhịp điệu dưới thời Xabi Alonso và vừa để lại dấu ấn bằng một bàn thắng đẹp mắt.

Nhưng bóng đá quốc tế không vận hành theo logic quá khứ. Ở tuyển Anh lúc này, mọi vị trí đều phải được “gia hạn” bằng hiện tại.

Sức ép lớn nhất đến từ Premier League, nơi các đối thủ trực tiếp của Bellingham đang chơi thứ bóng đá giàu tính thuyết phục. Phil Foden trở lại đúng phiên bản ưu tú nhất của mình.

Những con số ghi bàn đều đặn, khả năng xâm nhập thông minh và nền tảng pressing bền bỉ khiến anh trở thành mẫu tiền vệ công phù hợp với bóng đá hiện đại. Foden không cần đá quá hoa mỹ. Anh hiệu quả, gọn gàng và luôn xuất hiện đúng lúc.

Ở một sắc thái khác, Cole Palmer mang đến sự khác biệt bằng cảm giác bóng và khả năng quyết định trận đấu. Dù bị chấn thương ngắt quãng, Palmer vẫn chứng minh rằng anh là mẫu cầu thủ cần được “giữ gìn” cho các giải đấu lớn.

Khi đạt trạng thái thể lực tốt nhất, Palmer có thể tạo ra bàn thắng hoặc cơ hội từ những tình huống tưởng như vô hại. Đó là thứ giá trị mà huấn luyện viên nào cũng thèm muốn.

Nhưng cái tên khiến Bellingham phải dè chừng nhất lúc này lại là Morgan Rogers. Không hào nhoáng, không ồn ào, Rogers tiến lên bằng sự ổn định và tính kỷ luật.

Trong màu áo Aston Villa, anh ghi bàn đều, chơi trực diện và đáp ứng hoàn hảo yêu cầu chiến thuật. Quan trọng hơn, Rogers là cầu thủ “được tin dùng” chứ không chỉ “được theo dõi”. Việc anh thường xuyên đá chính cho tuyển Anh thời gian qua không phải sự ưu ái, mà là phần thưởng cho phong độ.

Bellingham anh 1

Không hào nhoáng, không ồn ào, Rogers tiến lên bằng sự ổn định và tính kỷ luật.

HLV Tuchel khó xử

Tất cả điều đó đặt Thomas Tuchel vào một bài toán khó nhưng hấp dẫn. HLV người Đức không giấu quan điểm thực dụng. Ông đề cao cấu trúc, cường độ và tính cân bằng.

Trong hệ thống ấy, vị trí số 10 không dành cho người nổi tiếng nhất, mà cho người phù hợp nhất. Tuchel từng thừa nhận rằng không phải mọi ngôi sao đều có thể cùng tồn tại nếu phá vỡ cấu trúc chung.

Về lý thuyết, Bellingham vẫn là phương án tối ưu cho vai trò này. Khả năng xâm nhập vòng cấm, bản năng ghi bàn và tinh thần thi đấu của anh là điều hiếm có. Nhưng lý thuyết chỉ có giá trị khi được bảo chứng bằng thực tế. Khi Foden, Palmer hay Rogers liên tục ghi bàn tại Premier League, áp lực tự nhiên sẽ dồn về phía cầu thủ đang thi đấu ngoài nước Anh.

Đây không phải cuộc chiến loại trừ, mà là cuộc cạnh tranh của tiêu chuẩn. Bellingham không bị “đe dọa” bởi tài năng của người khác, mà bởi chính ngưỡng kỳ vọng anh từng thiết lập.

Nếu muốn bước vào World Cup với vị thế trung tâm, tiền vệ của Real Madrid buộc phải duy trì ảnh hưởng rõ rệt ở phần còn lại của mùa giải, cả ở CLB lẫn đội tuyển.

Premier League đang làm điều quen thuộc của nó: tạo ra áp lực khốc liệt, buộc mọi ngôi sao phải tự chứng minh. Với tuyển Anh, đó là tín hiệu tích cực. Với Jude Bellingham, đó là lời nhắc nhở lạnh lùng rằng trong bóng đá đỉnh cao, không ai được sống bằng hào quang cũ.