Năm 2017, Trần Duy Trinh (sinh năm 2000) là học sinh chuyên Toán trường THPT chuyên Lam Sơn (Thanh Hóa). Anh giành giải nhất tháng của cuộc thi Âm vang xứ Thanh được phát sóng trên Đài Phát thanh Truyền hình Thanh Hóa - tương tự Đường lên đỉnh Olympia nhưng có quy mô nhỏ hơn.
Chàng trai cũng trúng tuyển ngành Công nghệ kỹ thuật cơ điện tử tại Đại học Công nghệ - Đại học Quốc gia Hà Nội. “Lúc đó mình đầy tiềm năng và tham vọng, cứ nghĩ sau này sẽ phải làm cho tập đoàn này nọ và kiếm rất nhiều tiền”, anh chia sẻ.
Năm 2024, Duy Trinh quay về quê Thanh Hóa sau 6 năm lăn lộn ở Hà Nội. Hiện nay, anh tự nhận mình là “người bán tạp hóa bình thường, không giỏi kiếm tiền” và làm truyền thông cho một công ty ở địa phương.
Video được Duy Trinh đăng trên mạng xã hội với dòng chú thích “Chấp nhận làm một người bình thường cũng không đơn giản lắm” nhanh chóng lan truyền trên mạng xã hội, thu về hơn 8 triệu lượt xem, gần 650.000 lượt tương tác chỉ sau 3 ngày.
Chia sẻ với Tri Thức - Znews, Duy Trinh cho biết anh cũng bất ngờ khi thấy clip “được làm tùy hứng” lại viral đến như vậy. “Mình cũng thấy vui khi câu chuyện bản thân giống với nhiều người. Bạn bè nhắn tin liên tục, bảo họ thấy đồng cảm”, anh kể.
Về quê khoảng nửa năm, chàng trai cho biết sự nghiệp bản thân còn tốt hơn thời gian ở Hà Nội. Anh tự tin mình có thể phát triển hơn nữa trong khi vẫn chăm sóc được cha mẹ và không hối hận với quyết định “bỏ phố về quê”.
![]() ![]() |
Duy Trinh từng đạt giải nhất tháng của cuộc thi Âm Vang Xứ Thanh được phát sóng trên Đài Phát thanh Truyền hình Thanh Hóa. |
Ngủ quên trên chiến thắng
Nhớ lại thời gian đi học, Duy Trinh kể bản thân từng không ít lần “ngủ quên trên chiến thắng”. Mỗi khi đạt được thành tựu gì đó, chàng trai lại buông thả, tạm ngưng cố gắng.
“Cứ mỗi lần ngủ quên thì cuộc đời lại ‘tát’ cho tôi vài phát, thế là tỉnh ngay. Lần ngủ quên lâu nhất chắc là lần được giải nhất tháng của cuộc thi trên truyền hình rồi nghĩ mình sẽ thành công. Đến khi lên đại học thì mới nhận ra đời không như mơ”, anh vừa cười vừa chia sẻ.
“Để ép bản thân vào đường cùng”, năm 2020, Duy bỏ ngang khi ở năm hai đại học. Từ đó đến năm 2024, chàng trai “đi học ở trường đời”, làm nhiều loại công việc từ nhân viên viết nội dung đến lễ tân phòng gym.
Công việc cho anh nhiều bài học nhất là ở một cửa hàng thú bông. Ở đây, anh được tiếp xúc với nhiều đầu việc khác nhau như truyền thông đến vận hành kho, đóng gói, bán hàng… Lúc này, Trinh mới nhận ra sở thích làm truyền thông của bản thân. Đây cũng là công việc anh gắn bó lâu nhất.
![]() |
Duy Trinh từ Hà Nội về sống hẳn ở Thanh Hóa vào những tháng cuối năm 2024, khi thấy sức khỏe của bố mẹ không còn như trước. |
Tưởng chừng mọi thứ sẽ tiếp diễn như thế, đến lễ 30/4/2023, Duy về quê nghỉ lễ rồi “thấy vui vui” và nhen nhóm ý định bỏ phố. Cuối năm 2024, chàng trai chuyển hẳn về Thanh Hóa khi thấy cha mẹ làm việc cực nhọc, sức khỏe cũng không còn như trước.
Nghe tin con chuyển về quê, cha mẹ Duy Trinh vui hẳn, họ thậm chí mở tiệc ăn mừng vì sắp được gần con trai. “Trước đây, bố mẹ luôn mong mình về quê còn mình khăng khăng đòi ở lại Hà Nội để phát triển. Nhưng rồi càng lớn mình hiểu ra rằng gia đình mới quan trọng, ở gần bố mẹ thì mới tiện bề chăm sóc”, Trinh tâm sự.
Anh nói thêm bản thân gần như không chuẩn bị gì để về quê vì mọi thứ đến một cách đột ngột.
“Ở quê còn nhiều cơ hội hơn thành phố”
Quay lại quê nhà, Duy Trinh được sống cùng cha mẹ nhưng cũng mất đi nhiều cơ hội việc làm ở Hà Nội. Thời gian đầu, chàng trai gặp không ít áp lực vì “không biết phải làm gì, không nhìn thấy tương lai nghề nghiệp”.
Phụ gia đình bán tạp hóa một thời gian, suy nghĩ này dần biến mất. Duy Trinh nhận ra cuộc sống ở quê có nhiều điều tốt hơn thành phố lớn.
Hiện tại, Trinh làm truyền thông và marketing cho các doanh nghiệp địa phương. Kinh nghiệm làm media ở thành phố giúp anh có lợi thế cạnh tranh rõ rệt. Cơ hội cũng nhiều hơn, bởi ít người trẻ giỏi lựa chọn ở lại.
![]() |
Hiện, Trinh là chuyên viên truyền thông cho một công ty ở Thanh Hóa. |
Song điều Trinh thấy quý nhất không phải chỉ là triển vọng nghề nghiệp, mà là sự cân bằng: có thể đi làm, về nhà ăn cơm với bố mẹ, thấy người thân vẫn khỏe mạnh, cùng nhau vượt qua khó khăn. Chuyên viên truyền thông giờ còn có thời gian sáng tạo nội dung trên mạng xã hội, làm những điều mình thích.
“Chiến thắng” trong mắt Trinh giờ đây không còn là điểm số hay giải thưởng, cột mốc nào cụ thể, mà là cảm giác biết ơn và hài lòng mỗi ngày.
Dẫu có người bảo anh “học giỏi mà về quê làm phí quá”, Trinh chỉ cười. Anh tin không có trải nghiệm nào là vô ích, chỉ là mình có đủ tỉnh táo để rút ra giá trị từ chúng hay không.
“Tôi không hối hận quá khứ vì mỗi thứ đều có giá trị nhất định, từ việc là học sinh chuyên Toán, sinh viên công nghệ cho đến kinh nghiệm làm ở công ty gấu bông. Giờ về quê thì cơ hội nghề nghiệp, thăng tiến của tôi còn cao hơn ở thành phố”, Trinh cho biết.
Chàng trai khẳng định việc học không bao giờ là vô ích. Thời gian là học sinh chuyên Toán hay học đại học ở Hà Nội giúp anh rèn luyện tư duy logic, giải quyết vấn đề theo cách thực tế và linh hoạt.
Anh chia sẻ: “Tôi tin rằng mỗi trải nghiệm đều có giá trị, quan trọng là chúng ta có nhìn ra hay không. Mọi thứ từng xảy ra đều góp phần tạo nên tôi ở hiện tại và để lại nhiều bài học”.
Phong cách phỏng vấn lập dị của Steve Jobs
Jobs đặt ra những khuôn phép chặt chẽ trong quy trình tuyển dụng. Ông thường hỏi những câu kỳ cục sở trường để xem xét ứng cử viên phản ứng thế nào trong tình huống bất ngờ. Mục tiêu là thu nhận đúng người, những con người sáng tạo, thông minh tinh quái và một chút nổi loạn.