Một mùa tiếp sức với sự thán phục dành cho từng gương mặt được giới thiệu. Chính không ít người đã bao lần phải hỏi rằng nghị lực ở đâu để những cô cậu học trò tuổi mười tám, đôi mươi ấy kiên cường đến vậy.
Để giọt nước mắt rơi trong những buổi lễ trao học bổng không phải vì thương cảm hay tủi hờn cho thân phận. Ấy chính là giọt nước mắt đồng cảm, sẻ chia của bạn bè đồng cảnh và có cả niềm tin của người đi trước đặt vào một lớp trẻ đang lớn.
Vươn lên từ nghèo khó, không ít bạn có lúc trơ trọi như cây con tự mọc tự lớn giữa đời. Rất nhiều câu chuyện mồ côi đã được kể trong mùa tiếp sức năm nay làm nhiều người xót xa. Nhưng cũng chính bạn đọc lại tìm thấy cho mình nguồn năng lượng dồi dào, như được tiếp thêm sức mạnh tinh thần qua từng câu chuyện như vậy.
Một Nguyễn Quốc Huy (Phú Yên) bị bỏ rơi tại bệnh viện ngay từ lúc vừa chào đời, được "chuyền" lay lắt từ nhà này qua nhà khác rồi nương nhờ nhà chùa để lớn lên và vào đại học.
Đó là Nguyễn Chu Tấn Phong (Gia Lai) không cha, mẹ tự tử nên cuộc sống trôi dạt từ bé vẫn học giỏi, vào đại học để mong viết lại trang mới đời mình.
Hay cô gái Lê Thảo Duyên (Quảng Ngãi) chưa bao giờ đầu hàng số phận khi tuổi 16 không còn cha mẹ và rồi chính bạn lại làm mẹ thằng bé mồ côi cha...
Chỉ là một vài trong cả trăm câu chuyện đã được kể trên mặt báo. Điều có lẽ đáng nhắc đến khi nói về các tấm gương tân sinh viên kia không gì khác là các bạn đã không buông trôi đời mình ngay cả khi bên cạnh không còn điểm tựa nào để có thể bám víu ngoài chính mỗi bạn tự giữ và cầm cương cho chính mình.
Trước ngưỡng cửa đại học, vào đời với đầy thử thách và gian khó song lời quả quyết không hẹn mà gặp ở các bạn lại là không bỏ cuộc, phải học bằng mọi giá.
Không phải học chỉ để tự lo cho bản thân, gia đình mà còn học để mai này có điều kiện quay lại giúp đời, giúp chính đàn em khó khăn khác sau mình như cách các bạn được nhận hôm nay.
Tiếp sức đến trường chưa bao giờ đòi hỏi sự đền đáp. Bao vòng tay của nhà hảo tâm mở ra chỉ muốn giúp các bạn đủ dũng khí đối mặt với khó khăn đầu đời, chưa một ai mong các bạn nhớ ơn.
Bởi như nhiều nhà hảo tâm nói, học bổng chỉ là sự tiếp sức ban đầu, còn đi được đường dài thế nào phụ thuộc hoàn toàn vào nghị lực của từng bạn.
Vâng, cú hích cho tuổi trưởng thành ấy có thể sẽ giúp các bạn tự tin hơn, bước vững chãi hơn vào cổng trường đại học. Để một mùa tiếp sức đến trường đi qua, những tấm lòng nhân ái thêm tin rằng nghị lực vượt khó và lòng tốt vẫn luôn tìm thấy nhau và sẽ còn mãi lan tỏa.