Nhớ bụi phấn trên mái tóc thầy cô - Kỳ 5: 'Ừ, công trồng người năm đó coi như trúng mùa'

Chiều buông trên sân Trường THPT Thống Nhất (xã Phước Sơn, Đồng Nai), gió lùa qua những tán phượng, cuốn lá vàng xoay tròn rồi khẽ rơi. Khung cảnh ấy khiến tôi nhớ buổi chiều "đen đủi" năm nào mà nếu có giải "học sinh xui xẻo" chắc tôi ẵm liền.

bụi phấn - Ảnh 1.

Cô luôn tận tình giảng giải, giúp học sinh giỏi hơn - Ảnh: NGỌC SANG

Hôm đó tôi chỉ đi học trễ mười phút và quên đeo huy hiệu Đoàn, thế là tôi được "đặc cách" ở lại nhặt rác cả sân trường.

Người cô tận tâm và nghiêm khắc

Lá rơi tứ tung, tôi nhặt bên này lá bay bên kia, vừa bực vừa mắc cười, chỉ thiếu mỗi bản nhạc nền buồn là thành phim truyền hình tuổi

Tác giả trở lại thăm cô giáo dạy văn năm xưa sau nhiều năm rời xa mái trường - Ảnh: SƠN TRANG

Tiết học của cô Thủy, kiến thức khó đến mấy cô cũng biến thành chuyện dễ hiểu.

Cô có tuyệt chiêu lấy ví dụ gì cũng gắn với đời sống, nghe một lần là nhớ luôn.

Cô từng nói "học với đam mê thì thời gian trôi nhanh lắm", mà đúng thật, cứ nghe cô giảng là hết tiết lúc nào chẳng hay.

Cô dạy bằng tất cả nhiệt huyết của một người làm nghề giáo.

Dưới sự dẫn dắt của cô, lớp chúng tôi luôn ở top đầu của trường từ phong trào thi đua đến học tập.

Thời gian thấm thoắt trôi, mới đó mà ba năm học đã khép lại, kỳ thi đại học cũng cận kề.

Khi tôi bối rối đứng trước ngưỡng cửa chọn ngành, chính cô Thủy là người dành hàng giờ ngồi lại, phân tích điểm mạnh, điểm yếu và lắng nghe những ước mơ của tôi. Rồi cô nhẹ nhàng động viên tôi cố gắng.

Nhờ cô, tôi đã vững vàng hơn, bước vào cánh cổng đại học với niềm tin và mục tiêu rõ ràng. Có lẽ nếu không có cô đồng hành trong những năm cấp III tôi sẽ vẫn là cô học trò rụt rè, nhút nhát.

Ngày nhận giấy báo trúng tuyển đậu đại học, người đầu tiên tôi báo tin mừng sau gia đình là cô. Xúc động, cô nắm tay và ôm tôi vào lòng chúc mừng rồi dặn dò đủ điều: "Vào Sài Gòn học phải chạy xe cẩn thận nghe Sang, đường sá đông, trộm cướp cũng nhiều.

Mình dân tỉnh còn non nớt, phải cảnh giác, cố gắng học hành cho tốt" - cô Thủy nói. Những lời dặn của cô trở thành hành trang quý giá theo tôi suốt chặng đường xa nhà đầu tiên trong đời.

Giờ đây mỗi lần quay lại thăm trường, tôi vẫn thấy bóng dáng cô Thủy ngồi ở bàn giáo viên quen thuộc, nơi từng khiến bao thế hệ học trò "toát mồ hôi" vì những bài kiểm tra bất ngờ.

Cô vẫn vậy, vừa nghiêm khắc vừa ấm áp, vẫn tự hào khoe với đàn em: "Học trò cô giờ toàn người giỏi giang hết cả rồi". Cô bảo đôi lúc cũng buồn vì học trò khóa sau bướng bỉnh. Nhưng nhìn chúng tôi trưởng thành cô lại cười: "Ừ, công trồng người năm đó coi như trúng mùa".

Nhìn lại hành trình đã qua, tôi chợt nhận ra có những người xuất hiện lặng lẽ nhưng để lại dấu ấn chẳng thể phai. Với tôi, cô Thủy chính là người như thế, cô đã "uốn" tôi từ một đứa trẻ vụng về, lười biếng thành người biết sống có trách nhiệm và biết theo đuổi mơ ước.

Bài học cô rèn tôi từ buổi nhặt rác năm nào vẫn còn nguyên giá trị, vừa là kỷ niệm cười ra nước mắt vừa là bài học về kỷ luật, lòng biết ơn và trưởng thành.

Nhân dịp 20-11, tôi xin gửi đến cô Thủy và quý thầy cô lời chúc tốt đẹp, chân thành nhất. Tôi luôn ghi nhớ công ơn dạy dỗ và tình cảm thiêng liêng mà thầy cô đã dành cho. Xin được gửi gắm lòng biết ơn ấy qua những vần thơ lục bát mộc mạc, không hay nhưng là tấm lòng chân thành của tôi:

Hai mươi mười một đến rồi

Là ngày nhân nghĩa ơn thầy ơn cô

Là trò em phải siêng năng

Bút nghiên, đèn sách hăng say đêm ngày

Làm sao cho thật nhiều mười

Xứng ơn chăm sóc trồng người trăm năm

Cô là ánh sáng vầng dương

Khai đường mở lối, chỉ đường em đi

Mai sau em học thành tài

Công ơn trời biển bao la lòng người.

---------------------------

Chuyện học sinh "cúp tiết" chơi game không phải lạ. Và nhờ có giáo viên chủ nhiệm tâm huyết, xem học trò như con, nhiều đứa nghiện trò chơi điện tử một thời như tôi mới tỉnh ngộ.

Kỳ tới: Cô giáo năn nỉ học trò thôi nghiện game

Nhớ bụi phấn trên mái tóc thầy cô - Kỳ 5: "Ừ, công trồng người năm đó coi như trúng mùa" - Ảnh 3.Nhớ bụi phấn trên mái tóc thầy cô - Kỳ 4: 'Mỗi lần gặp học trò tôi cũng lo chứ'

Sáng cuối tuần, chạy chiếc xe Cub cũ đi uống cà phê, TS Lê Bá Khánh Trình cười hiền kể về cách giảng dạy cũng như cảm hứng toán học mà ông đã lặng lẽ truyền cho học trò nhiều thế hệ.

Đọc tiếp Về trang Chủ đề