|
Metropolitano chuẩn bị cho một đêm huy hoàng, một khoảnh khắc lịch sử nơi Atletico Madrid có thể phá vỡ xiềng xích quá khứ, bước qua Real Madrid để tiến vào tứ kết Champions League. Nhưng rồi, như một vở bi kịch được viết sẵn, giấc mơ ấy lại sụp đổ theo cách cay đắng nhất.
Bi kịch lặp lại ở Metropolitano
Khi trọng tài nổi hồi còi kết thúc trận đấu, không ai ngã quỵ trên sân như năm 2014 hay 2016, nhưng nỗi thất vọng lại hiện rõ trong ánh mắt từng cầu thủ áo sọc đỏ trắng. Họ chiến đấu đến giây phút cuối cùng, nhưng vận mệnh dường như đã an bài. Lại một lần nữa, "El Pupas", cái bóng đen ám ảnh Atletico Madrid suốt nửa thế kỷ qua, trở lại nhấn chìm họ trong nỗi đau.
Lần này, nó đến từ một khoảnh khắc tưởng như chỉ tồn tại trong những cơn ác mộng. Julian Alvarez bước lên thực hiện cú đá phạt đền. Bóng đi vào lưới. Metropolitano như vỡ òa. Nhưng rồi, VAR can thiệp. Một cú trượt chân vô tình khiến bóng chạm vào cả hai chân Alvarez - một lỗi nhỏ, nhưng theo luật 14.1 của IFAB, bàn thắng không được công nhận.
Khi trọng tài chỉ tay vào màn hình VAR, những ai yêu Atletico đều biết điều gì sắp xảy ra. Và như mọi lần, quyết định nghiệt ngã được đưa ra. Bàn thắng không được tính, cơ hội lội ngược dòng tan biến.
Diego Simeone, người đã quá quen với những khoảnh khắc nghiệt ngã, không thể giấu nổi sự tức giận trong phòng họp báo sau trận đấu. Ông quay sang phóng viên và thách thức: "Ai thấy Julián đá bóng hai lần thì giơ tay lên!".
|
HLV Simeone đã quá quen với những thất bại cay đắng. |
Nhưng dù đúng hay sai, trọng tài và VAR ra quyết định. Và câu chuyện quen thuộc lại lặp lại: Atletico Madrid - kẻ thua cuộc đau đớn nhất.
Nếu như một số đội bóng khác có thể gục ngã một lần, đứng dậy và vươn tới vinh quang, thì với Atletico, số phận không hề nhân từ như vậy. Họ không chỉ thất bại một lần, mà là rất nhiều lần, và gần như lần nào cũng là trước Real Madrid, đối thủ lớn nhất của họ.
Lisbon năm 2014, ở trận chung kết Champions League, Atletico đã tiến gần đến chiếc cúp bạc hơn bao giờ hết. Họ dẫn trước đến phút 90+3, nhưng bàn thắng của Sergio Ramos kéo trận đấu vào hiệp phụ, nơi Simeone và các học trò sụp đổ hoàn toàn và thua 1-4.
Milan năm 2016, ở trận chung kết Champions League, một trận đấu căng thẳng, nơi Atletico có cơ hội chạm tay vào giấc mơ. Nhưng rồi, trên chấm luân lưu định mệnh, họ lại gục ngã.
Bán kết Champions League năm 2017, Atletico thua 0-3 ở lượt đi tại Bernabeu. Dù họ thắng 2-1 ở lượt về tại Metropolitano, như một kịch bản đã được viết sẵn, Real Madrid vẫn là đội đi tiếp. Và bây giờ, vòng 16 đội của UEFA Champions League năm nay, lại là Real Madrid, lại là một cú đánh trời giáng vào tham vọng của Atletico.
Có quá nhiều lần để gọi là "sự trùng hợp". Có quá nhiều nỗi đau để có thể xem như một tai nạn.
"El Pupas" - lời nguyền chưa thể hóa giải
Nếu là một CĐV Atletico Madrid, hẳn bạn đã quen thuộc với cái tên "El Pupas". Nhưng với những ai chưa biết, câu chuyện này bắt đầu từ năm 1974 - trận chung kết Cúp C1 châu Âu đầu tiên trong lịch sử Atletico Madrid.
Họ đối đầu Bayern Munich tại Brussels. Khi trận đấu chỉ còn 42 giây, cú sút phạt của Luis Aragones đã mang về bàn thắng tưởng chừng sẽ giúp Atletico bước lên đỉnh cao. Nhưng rồi, như một định mệnh, Schwarzenbeck tung cú sút gỡ hòa.
Ngày đó, loạt luân lưu chưa được áp dụng. Một trận đá lại được tổ chức. Và Atletico thua tan nát 0-4. Sau trận đấu, cố chủ tịch Vicente Calderon đã thốt lên biệt danh "El Pupas" - để mô tả số phận nghiệt ngã của đội bóng này. Nửa thế kỷ đã trôi qua, nhưng lời nguyền đó vẫn còn nguyên vẹn.
|
Atletico bị Real Madrid loại khỏi Champions League mùa 2024/25 theo kịch bản nghiệt ngã. |
Không thể phủ nhận Diego Simeone là một trong những HLV vĩ đại nhất trong lịch sử Atletico Madrid. Dưới sự dẫn dắt của ông, họ đã hai lần vô địch La Liga, giành nhiều danh hiệu trong nước, và trở thành một thế lực đáng gờm tại châu Âu.
Nhưng Champions League vẫn là giấc mơ dang dở. Sau trận thua Real Madrid hôm 13/3, Simeone chỉ biết thở dài: "Họ luôn đánh bại chúng tôi ở Champions League, nhưng chưa bao giờ là dễ dàng".
Quả thật, Atletico Madrid là đội duy nhất từng vào chung kết Champions League ba lần mà chưa một lần vô địch. Nếu tính cả trận đá lại năm 1974, họ đã bốn lần về nhì. Một con số đáng sợ, một lời nguyền chưa thể phá vỡ.
Lời nguyền "El Pupas" không chỉ là một câu chuyện cũ. Nó vẫn còn đó, ám ảnh từng trận đấu của Atletico Madrid tại Champions League.Họ đã đến rất gần vinh quang, đã có lúc chỉ còn cách vài giây hoặc một loạt luân lưu. Nhưng rồi, vẫn là những khoảnh khắc định mệnh khiến họ gục ngã.
Vậy bao giờ Atletico mới có thể phá vỡ dớp đen Champions League?
Khi mùa giải trôi qua, khi Atletico một lần nữa trở lại đấu trường châu Âu, ai dám chắc họ sẽ không lại một lần nữa đối diện với bi kịch? Nhưng nếu có một điều gì đó đáng trân trọng ở Atletico Madrid, đó chính là họ chưa bao giờ ngừng mơ.
Atletico quen với đau thương, nhưng vẫn chiến đấu. Họ quá nhiều lần ngã xuống, nhưng họ vẫn đứng dậy. Và hy vọng rằng, một ngày nào đó, lời nguyền "El Pupas" sẽ chỉ còn là một ký ức xa vời.
Cuốn tự truyện “Basta: My Life, My Truth” xuất bản năm 2019 của kể lại sự nghiệp Marco van Basten dưới góc nhìn thứ nhất. Huyền thoại người Hà Lan khép lại sự nghiệp ở tuổi 28 khi dính chấn thương mắt cá.