|
Ruben Amorim đang loay hoay vực dậy MU. |
Giá trị thực sự của bóng đá - tinh thần thể thao, niềm đam mê và tính cạnh tranh - đang bị nuốt chửng bởi một cỗ máy thương mại vô cảm, nơi mà những gì diễn ra ngoài sân cỏ còn phức tạp và hỗn loạn hơn cả những pha bóng trên sân.
Thời đại "hậu bảng xếp hạng"
Sepp Blatter từng nói: "Bóng đá khiến người ta phát điên". Chưa bao giờ câu nói này lại cay đắng và thâm thúy đến thế. Chúng ta đang sống trong kỷ nguyên "hậu bảng xếp hạng" của Premier League - nơi mà thứ hạng, điểm số và thành tích không còn là thước đo duy nhất của sự thành công. Thay vào đó, bóng đá trở thành một cái cớ cho những cơn bão cảm xúc vô định hình, nơi mà cả niềm vui và nỗi thất vọng đều được thương mại hóa triệt để.
Giống như chính trị trong thời đại "hậu sự thật", bóng đá không còn dựa trên những hiện thực khách quan mà bị chi phối bởi những cảm xúc bùng nổ - những cơn giận dữ được khuếch đại, những sự phẫn nộ được dàn dựng, và những bi kịch được phường sự hóa. Liệu đây có còn là môn thể thao của người dân nữa không, hay chỉ là một trò chơi quyền lực và tiền bạc mà chúng ta, những người hâm mộ, chỉ đơn thuần là khán giả bất lực?
Nhìn vào Manchester United và Tottenham Hotspur - hai đội bóng lừng danh giờ đây đứng chênh vênh trên bờ vực của sự tầm thường. Thật phi lý khi những đội bóng xếp hạng 4 và 9 trong danh sách những câu lạc bộ giàu có nhất thế giới của Deloitte lại có thể chơi bóng tệ đến mức không tưởng. Trong khi đó, huấn luyện viên của họ - Ruben Amorim và Ange Postecoglou - lại bận rộn với những cuộc phỏng vấn báo chí để bàn về tương lai của bản thân thay vì tập trung vào những trận đấu sắp tới.
Đây không phải là sự thất bại của chiến thuật hay tài năng. Đây là sự phá sản của tham vọng và văn hóa - một minh chứng đau đớn cho thấy tiền bạc không thể mua được linh hồn và bản sắc. Những đội bóng này không đơn thuần đang thua trên sân cỏ; họ đang thua trong cuộc chiến định nghĩa chính mình.
|
Tottenham Hotspur đang sa sút. |
Thử hỏi có gì đáng buồn hơn cảnh Liverpool không thể tận hưởng khoảnh khắc chiến thắng ngọt ngào ngay sau khi trở thành nhà vô địch Premier League? Trận hòa 2-2 với Arsenal không chỉ là một trận đấu, nó là một biểu tượng cho sự mâu thuẫn nội tại của bóng đá hiện đại.
Trent Alexander-Arnold, người hùng của Liverpool, bị la ó bởi chính những người hâm mộ đã từng hò reo tên anh. Đây không phải là sự phản bội, mà là một bi kịch - khi niềm vui chiến thắng còn chưa kịp phai nhạt đã bị thay thế bằng những đòi hỏi vô tận.
Khi cảm xúc của người hâm mộ trở thành một sản phẩm được tiêu thụ hàng ngày, liệu còn chỗ nào cho lòng trung thành và niềm tin dài lâu? Hay chúng ta vô tình biến sân vận động thành những nhà hát, nơi mà các cầu thủ chỉ là diễn viên, và mỗi trận đấu chỉ là một buổi diễn với những khán giả khó tính?
Chủ sở hữu Evangelos Marinakis của Nottingham Forest là hiện thân hoàn hảo cho sự kiêu ngạo trong bóng đá hiện đại. Dù đội bóng của ông có thành tích vượt mọi kỳ vọng, điều đó vẫn không đủ để làm dịu cơn giận dữ của vị chủ sở hữu này. Cơn thịnh nộ của ông sau trận hòa 2-2 với Leicester City là một lời nhắc nhở cay đắng rằng trong bóng đá hiện đại, thành công không được đo bằng sự tiến bộ mà bằng sự thỏa mãn cái tôi của những kẻ nắm quyền.
Việc Marinakis chuyển quyền sở hữu vào một "quỹ mù" để tuân thủ quy định của UEFA chỉ càng làm nổi bật tính hai mặt của bóng đá hiện đại - một mặt là những quy tắc được thiết lập để bảo vệ tính công bằng, mặt khác là những con đường lách luật tinh vi để quyền lực vẫn nằm trong tay những người đã quen với việc chi phối.
Bóng đá không còn là môn thể thao của người dân
Bóng đá Premier League không còn đơn thuần là 22 người đàn ông đuổi theo một quả bóng trên sân cỏ. Nó đã trở thành một cỗ máy truyền thông và cảm xúc khổng lồ - nơi mà mỗi cái nhíu mày của huấn luyện viên, mỗi cơn giận dữ của cổ động viên, và mỗi cuộc tranh cãi nội bộ đều được phân tích, phóng đại và khai thác đến tận cùng.
|
Chủ sở hữu Evangelos Marinakis của Nottingham Forest (ngồi giữa, áo trắng) gây chú ý ở vòng đấu vừa qua. |
Trong thế giới bóng đá ngày nay, chiến thắng không còn quan trọng bằng câu chuyện xung quanh nó. Thất bại không còn đáng sợ bằng sự im lặng và thiếu vắng chú ý. Đây không phải là sự tiến hóa của môn thể thao; đây là sự biến chất của nó - từ một trò chơi đẹp đẽ thành một cỗ máy sản xuất drama không ngừng nghỉ.
Từ những tiếng la ó ở Liverpool đến thất bại của Manchester United và Tottenham, từ sự kiêu ngạo của Marinakis đến sự mâu thuẫn của người hâm mộ, tất cả đều là những mảnh ghép của một bức tranh lớn hơn - bức tranh về một môn thể thao đang phải trả giá cho chính thành công của nó.
Như Gareth Farrelly từng cay đắng thốt lên, "sự thương mại hóa cảm xúc" trở thành trọng tâm của Premier League. Chúng ta không còn là những người hâm mộ, chúng ta là những người tiêu dùng.
Bóng đá không còn là một trò chơi, nó là một sản phẩm. Và có lẽ, đó chính là bi kịch lớn nhất - khi tiếng hò reo trên sân vận động không còn là tiếng vọng của niềm đam mê thuần khiết, mà là âm thanh của cỗ máy kinh tế khổng lồ đang vận hành không ngừng nghỉ.
Trong một thế giới nơi mọi thứ đều có giá, Premier League đã chứng minh rằng ngay cả cảm xúc cũng có thể được mua bán. Và đó, có lẽ, là điều đáng sợ nhất.
Cuốn sách “Leading: Learning from Life and My Years at Manchester United” được Sir Alex Ferguson viết chung với Michael Moritz xuất bản năm 2015 đem tới kinh nghiệm sống quý báu cho bất kỳ ai.
Link nội dung: https://businessinvestmentvn.com/premier-league-hon-loan-a237628.html