Chờ đợi đến lượt khám bệnh - Ảnh: MINH KỲ
Nhưng rồi tôi đã gượng dậy cùng tình yêu thương của người thân chiến đấu với bệnh hiểm nghèo.
Đêm chưa tan. Nhiều người xếp hàng dài tại cơ sở 2 Bệnh viện Ung bướu TP.HCM nhận số thứ tự chờ đến lượt khám.
Tôi tựa lưng vào tường sau hành trình gần cả ngàn cây số mỏi mệt. Bên cạnh, cháu Nguyễn Văn Q. (16 tuổi, quê Đắk Lắk) quay sang tôi thủ thỉ: "Chú ơi! Ước gì các nước trên thế giới ngừng sản xuất súng đạn để tiền đó nghiên cứu thuốc ung thư...". Tôi cũng thầm mong vậy. Cháu Q. cũng như tôi, bị
Tác giả (bên phải) đang truyền hóa chất - Ảnh: NGUYỄN THỊ TƯƠI
Chới với nhận kết quả ung thư
Sớm tinh mơ, vợ chồng tôi đón xe đến Bệnh viện Chợ Rẫy khi đường phố thưa người. Radio trên xe truyền tải giọng nói hai phát thanh viên nam - nữ tường thuật không khí Noel đêm qua tại nhiều nơi trên đất Sài thành hoa lệ. Giáng sinh ngập tràn yêu thương nhưng lòng tôi buồn vô hạn.
Vợ chồng tôi xuống xe và lẫn trong dòng người đông đúc chờ đến lượt khám bệnh với bao nỗi âu lo. Nam bác sĩ cẩn thận nội soi, lấy mẫu sinh thiết và hẹn chúng tôi hơn tuần sau trở lại nhận kết quả. Những ngày thật dài nối tiếp trôi qua. Tai phải ngày càng đau nhức. Khối u xâm lấn, gây tổn thương thần kinh thị giác nên mắt phải mờ hẳn.
Đến ngày hẹn, tôi nắm tay vợ trở lại bệnh viện với bước chân loạng choạng chực ngã. Chờ đợi hồi lâu rồi nhận kết quả bàng hoàng: tế bào ung thư phân tán... Nữ bác sĩ nhìn tôi với ánh mắt đầy thương cảm.
Chị ân cần động viên, tư vấn phương pháp điều trị khi cơn đau như muốn quật ngã tôi khỏi ghế. Tôi và vợ ra bên ngoài chờ đến lượt mua thuốc trước khi về nhà người thân. Người nhà và bệnh nhân chen chúc ngoài sảnh bệnh viện với dáng điệu mệt mỏi sau những đêm mất ngủ. Nhiều người ngồi bệt xuống nền gạch men, gương mặt đầy lo lắng.
Nhiều bệnh nhân choáng váng khi hay tin mình mắc ung thư. Tâm lý hoảng loạn, cảm giác như rơi xuống đáy vực sâu tăm tối. Chị Trần Thị C. (49 tuổi, ở Tây Ninh) khóc như mưa khi nghe bác sĩ bảo mình bị ung thư vú.
Đầu óc rối loạn nên chị không nhớ lối dẫn ra đường để đón xe về lại quê nhà. Chồng chị cố trấn tĩnh tinh thần, vỗ về người vợ thương yêu. Anh sắp xếp công việc rồi đưa vợ trở lại Bệnh viện Ung bướu TP.HCM để điều trị.
Những ngày sau đó vô cùng khủng khiếp đối với chị, dù chồng luôn động viên, yêu thương. Chị cắn răng nuốt lệ vào lòng khi ở cạnh anh. Lắm khi, chị vào phòng vệ sinh khóc òa trong đau đớn.
Tay chân bủn rủn, nước mắt tuôn trào khi nghĩ đến các con mồ côi mẹ... "Tôi không thể diễn tả cảm xúc khi hay tin mình mắc bệnh. Đau đớn lắm chú à! Cứ nghĩ mình sắp chết, bỏ lại cha mẹ, chồng con và mọi người khiến tôi không cầm được nước mắt...", chị tâm sự.
Sau khi nhận kết quả từ Bệnh viện Chợ Rẫy, gia đình đưa tôi đến điều trị tại cơ sở 2 Bệnh viện Ung bướu TP.HCM. Bệnh nhân quá đông nên phải chờ đợi khá lâu để được khám cận lâm sàng (xét nghiệm máu, chụp X-quang, siêu âm, nội soi...), lòng nặng trĩu âu lo.
Rời bệnh viện, vợ chồng tôi về ở nhờ nhà người anh bên vợ cách đấy chừng 6 cây số. Bệnh tình ngày càng trầm trọng, người tôi gầy rộc, sụt 10kg chỉ thời gian ngắn. Những cơn đau đầu khủng khiếp kéo dài, nhất là ban đêm.
Tôi gồng mình chống chọi những cơn đau. Nửa đêm. Đầu đau dữ dội. Tôi lồm cồm bò khỏi chiếu, leo lên ngồi trên ghế. Đau khủng khiếp, tim đập loạn nhịp khiến hơi thở đứt quãng. Ngày nọ, hệ tiêu hóa xuất huyết không ngừng, vợ và người anh vội đưa tôi vào bệnh viện cấp cứu, điều trị nội trú.
Em trai tôi tức tốc vượt cả ngàn cây số từ quê nhà Quảng Ngãi vào viện chăm sóc với tâm trạng phập phồng lo sợ. Bà con họ hàng mưu sinh các tỉnh thành phía Nam cũng vượt chặng đường xa đến ân cần thăm hỏi...
Cùng phòng bệnh với tôi có ông Cao Văn T. (64 tuổi, ở TP.HCM), người từng cầm súng đánh đuổi quân Khmer Đỏ từ chiến trường biên giới Tây - Nam sang tận Campuchia. Ông bị ung thư hạ hầu nên không thể ăn uống, bác sĩ phẫu thuật đặt ống truyền thực phẩm lỏng vào dạ dày.
Các bác sĩ còn phẫu thuật loại bỏ khối u và một số bộ phận nên ông không thể nói như trước, chỉ trò chuyện bằng bút đàm hay sử dụng ngôn ngữ cơ thể.
Giờ hành chính, người nhà bệnh nhân ra khỏi phòng theo nội quy bệnh viện. Tôi cùng ông T. và bệnh nhân Nguyễn Văn N. (quê ở Đồng Tháp) nhìn nhau như lời động viên cố gắng vượt qua đau đớn. Những lúc quá đau, tôi ngồi trên giường với hai bàn tay ôm chặt lấy đầu.
Ông T. rời giường đến sau lưng tôi, đưa tay xoa mạnh vùng vai gáy và cả đầu tóc rối bời. Lát sau, ông đến túi xách lấy bút ghi vào sổ tay những nét chữ nguệch ngoạc: "Cố gắng chịu đựng, khi hóa trị hoặc xạ trị sẽ đỡ đau thôi. Lúc trước tôi cũng đau lắm nhưng giờ đỡ rồi...".
------------------
Ánh sáng xuất hiện khi tôi hồi tỉnh, bên cạnh là vợ cùng em trai và hai người anh với vẻ mặt đầy lo lắng.
>> Kỳ tới: Bên cửa tử
Link nội dung: https://businessinvestmentvn.com/ung-thu-tu-thuat-toi-da-khong-dung-chien-dau-ky-1-ac-than-carcinoma-a274005.html