
Trở về từ cửa tử, ông Minh vẫn chở đồ giúp sinh viên mỗi ngày - Ảnh: AN VI
Chậm 8 phút nữa thì không cứu được
Trung tuần tháng 9 vừa qua, ông Minh "cô đơn" - tên thật là Nguyễn Văn Minh (64 tuổi), ngụ phường Dĩ An, TP.HCM - đã trải qua lần Những chuyến xe đêm gom góp sự tử tế từ những bộ đồ cũHuế tử tế no bụng, ấm tình người
Tình trạng của ông Minh khi đó nguy kịch đến nỗi các bác sĩ tại Bệnh viện Tim Tâm Đức phải đề nghị chuyển ông đến Bệnh viện Chợ Rẫy lập tức.
Trong tình trạng nguy kịch, ông được chuyển cấp cứu đến Bệnh viện Chợ Rẫy ngay trong đêm. Khả năng qua khỏi của ông khi đó được đánh giá chỉ còn rất thấp. Bằng chứng là sau khi tiếp nhận và đưa ông Minh trở về từ bàn tay tử thần, các bác sĩ Bệnh viện Chợ Rẫy đã nói: Nếu trễ thêm tám phút, tim có thể ngừng hẳn!
Ba ngày tiếp theo, từ 20 đến 22-9 ông Minh được duy trì nội khí quản, hồi sức tích cực trong phòng chăm sóc đặc biệt. Sáng 23-9, khi bác sĩ gọi tên, ông khẽ mở mắt, gật đầu. Cả ê kíp trực thở phào.
Anh Quý kể trước khi rơi vào cơn mê sâu, ông chỉ kịp nhắn một câu ngắn ngủi: "Xe ba gác còn chở đồ được không... tháo bình ắc quy ra giúp chú". Nhiều người nghĩ rằng ông Minh qua được cõi chết là nhờ phép màu của công đức bao năm giúp người. Còn ông lại không nghĩ gì, chỉ cười hề hề, "có duyên giúp đỡ ai được một chút cũng bình thường thôi mà".

Sau lần đau tim thập tử nhất sinh, ông Minh phải uống thuốc hằng ngày - Ảnh: AN VI
Vẫn chọn giúp sinh viên
Sau cơn nhồi máu cơ tim tưởng chừng không qua khỏi, ai cũng nghĩ ông Minh sẽ chọn nghỉ ngơi rời bỏ cuộc sống lang bạt bên lề đường. Nhưng không, khi vừa xuất viện ông lại trở về đúng nơi cũ, cạnh chiếc xe ba gác giữa làng đại học.
Ông hớn hở khoe với chúng tôi nét chữ mới tinh được vẽ trên thân xe và mấy vỏ thùng sơn đặt ở một góc mà ông tự tay pha màu, tỉ mỉ sơn sửa từng chút một cho con ngựa sắt.
"Về tới là bắt tay vô làm liền, tui sửa xe, sơn lại, thay vỏ hết 7 triệu, làm cho nó ngon lành để còn chở đồ giúp mấy đứa sinh viên" - ông Minh nói.
Chiếc xe ba gác như "chiếc cầu nghĩa tình" nối ông với biết bao bạn trẻ xa nhà. Mới vượt qua cơn bão bệnh, ấy vậy mà ngày nào ông cũng rong ruổi khắp các con đường quanh làng đại học chở bàn ghế, va li, quần áo cho sinh viên chuyển trọ, chở mấy thùng hàng nhỏ giúp các bạn bán online, có khi chỉ là một chuyến xe "giúp cho vui".
"Mấy đứa sinh viên nghèo tôi lấy sao được nhiều tiền. Có đứa tôi còn chở miễn phí luôn, coi như giúp tụi nó một tay, thấy tụi nhỏ vui, tôi cũng thấy khỏe ra" - ông Minh tâm sự.
Ông kể sau khi trở về từ bệnh viện, nhiều bạn sinh viên đã đến thăm, kể chuyện cười cho ông nghe, mua nước cho ông uống thuốc và mang cơm cho ông ăn. "Chúng nó coi tui như cha, như chú trong nhà, vui vẻ trò chuyện, hỏi han đủ điều. Tui cũng thấy vui, thấy mừng nên tui chẳng muốn đi đâu nữa, cứ ở đây với tụi nhỏ vậy là vui rồi" - ông Minh khoe.
Mỗi buổi sáng ông vẫn dậy sớm, ra hồ Đá rửa mặt cho tỉnh táo rồi ghé quán cơm bụi ăn qua loa và bắt đầu giúp các bạn sinh viên chuyển đồ. Trưa nắng gắt, ông lại dựng xe bên ghế đá nghỉ một lát. Bên cạnh lúc nào cũng có chai nước, hộp thuốc tim mà ông vẫn uống đều đặn mỗi ngày.
Có hôm trời nắng gắt ông chạy liền mấy chuyến, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, tay chân rã rời nhưng nghỉ một lát ông lại leo lên xe tiếp. "Làm riết rồi cũng quen, với lại ngồi không buồn lắm nên còn sức là còn chạy" - ông Minh tâm sự.
Vì ông Minh không biết chữ nên thuốc được bác sĩ chia sẵn thành từng bịch nhỏ, đến cữ chỉ việc lấy ra uống cho đúng giờ. "Giờ sống nhờ thuốc thôi, còn sống là còn làm, không làm là buồn, mà buồn thì bệnh lại" - ông Minh nói.
Sau cơn thập tử nhất sinh, câu chuyện của ông từng khiến cộng đồng mạng xúc động, hàng ngàn người chung tay quyên góp giúp ông chữa bệnh và ổn định cuộc sống.
Thế nhưng ông Minh chẳng dùng đến số tiền ấy. Ông vẫn ở lại làng đại học, nơi đã gắn bó bao năm. Nhiều người hỏi sao không lên phố thuê trọ cho tiện, ông chỉ cười: "Ở đây quen rồi, đi chỗ khác tui không chịu nổi đâu". Vậy là ông vẫn ở trong căn chòi tôn cũ kỹ, trưa đến lại ra ghế đá dưới bóng cây nằm nghỉ, ngày nối ngày bình dị trôi qua.
"Giờ nhà hảo tâm giữ tiền giúp tôi, mỗi tháng tôi chỉ lấy phần lời để mua thuốc. Còn tiền gốc tôi không đụng tới. Lỡ sau này tôi có mất thì gửi lại cho sinh viên nghèo, cho mấy đứa học giỏi mà thiếu tiền ăn, tiền trọ. Tụi nhỏ cần hơn tôi nhiều, tôi đâu mang theo được gì, chỉ mong số tiền đó giúp được vài đứa tiếp tục đến trường, có cơ hội đi học đàng hoàng hoặc là cho trẻ mồ côi, người già neo đơn cũng đỡ phần nào" - ông Minh chia sẻ
"Còn sống là còn làm, tôi không có tài sản nhưng có tấm lòng, giờ sống sao cho nhẹ, cho vui để sau này không hối tiếc" - ông trải lòng nhẹ nhàng như cơn gió vừa cuốn những chiếc lá bay đi ở làng đại học mà ông đã một đời gắn bó.
Bạn Mai Thu Uyên, 21 tuổi, sinh viên Trường đại học Khoa học Tự nhiên, xúc động khi nghe tin chú Minh, người từng giúp bạn chuyển trọ, lâm bệnh. Sau giờ học, Uyên tranh thủ ghé thăm chú. Sinh viên không có nhiều tiền, bạn chỉ mua cho chú hộp cơm và chai nước mát.
Uyên chia sẻ: "Chú hay giúp tụi em lắm nên khi hay tin chú bệnh, tụi em tranh thủ sau giờ học ghé qua thăm. Chú còn đùa 'tau chở cho chúng bay cả trăm chuyến nữa còn được'. Nhìn thấy chú khỏe mạnh, bình an là tụi em mừng rồi". Với Uyên, tình cảm giữa những con người xa quê, nương tựa và giúp đỡ nhau nơi TP là điều vô cùng đáng quý.
******************
Trong hành trình xuyên Việt đầu năm 2024, Mai Hương không may bị tai nạn ô tô tông văng ra xa, rơi mạnh xuống mặt đường. Lâm vào tình trạng nguy kịch, cô trải qua vài lần đối diện nguy cơ tử vong nhưng đã hồi phục một cách thần kỳ.
>> Kỳ tới: Hồi phục thần kỳ sau tai nạn giao thông kinh hoàng
Link nội dung: https://businessinvestmentvn.com/chuyen-ky-la-giua-lan-ranh-song-chet-ky-2-ong-minh-co-don-va-phep-mau-ve-tu-cua-tu-a279392.html