|
|
FAM đang bị chỉ trích. |
Cơn phẫn nộ vẫn còn trong không khí, nhưng ai cũng cảm nhận được nó đang phai dần. Đó là điều FAM mong đợi. Vì trong lịch sử bóng đá Malaysia, mọi khủng hoảng đều có cùng một kết thúc: người dân tức giận, ủy ban được lập, và rồi im lặng.
Lần này, không thể như thế. Bởi nếu tội lỗi ban đầu nằm ở giấy tờ giả, thì tội lỗi lớn hơn là sự né tránh. Khi những câu hỏi bị bỏ lửng, sự thật bị chôn vùi.
Người hâm mộ vẫn chưa biết bảy cầu thủ bị cấm thi đấu có hai quốc tịch hay không. Không ai biết họ được ai môi giới, ai xử lý hồ sơ, và những người đó còn làm việc trong hệ thống hay không. Không có thông tin về việc có cuộc kiểm toán nào với những cầu thủ nhập tịch khác, hay bao nhiêu cầu thủ nước ngoài đang cầm hộ chiếu Malaysia.
Câu hỏi quan trọng nhất vẫn chưa được trả lời: nếu giấy tờ giả là sự thật, tại sao cảnh sát lại nói không có tội phạm? Ai đã đưa ra kết luận đó, và dựa trên cơ sở nào?
Chúng ta cũng chưa nghe lời kể từ chính các cầu thủ. Họ có biết giấy tờ bị làm giả không? Họ được ai hướng dẫn? Họ có bị ép buộc hay không? Không ai nói. Không ai chịu trách nhiệm.
Trong khi đó, FAM vẫn giữ im lặng. Hai ủy ban điều tra được công bố, nhưng không ai biết họ đang làm gì. Không có báo cáo, không có thời hạn, không có cam kết công khai. Mọi thứ mờ như sương.
FIFA đã đưa ra phán quyết rõ ràng. Giấy tờ bị làm giả, bảy cầu thủ bị treo giò một năm, FAM bị phạt 1,8 triệu ringgit. Danh tiếng bóng đá Malaysia bị bôi nhọ trên trường quốc tế. Nhưng thay vì trả lời công chúng, FAM lại chọn cách “đang xem xét kháng cáo lên Tòa án Trọng tài Thể thao (CAS)”.
Một lời kháng cáo có thể kéo dài, nhưng không thể xóa đi sự thật. FAM không thể chỉ dựa vào luật để thoát khỏi câu hỏi đạo đức: ai đã làm điều này, và vì sao?
“Tiến về phía trước” - cụm từ quen thuộc lại được lặp lại. Nhưng tiến về đâu, khi gốc rễ vấn đề chưa được đào xới? Không thể cải cách nếu không dám đối diện.
|
| Câu chuyện này không còn là chuyện của riêng FAM. |
Câu chuyện này không còn là chuyện của riêng FAM. Nó là chuyện của cả nền thể thao Malaysia. Khi niềm tin bị phản bội, danh dự quốc gia bị bán rẻ chỉ vì vài tờ giấy, thì không thể coi đây là “sự cố kỹ thuật”.
Người hâm mộ có quyền biết. Họ có quyền được nghe sự thật từ những người điều hành bóng đá nước mình. Họ có quyền yêu cầu minh bạch, vì đó là điều tối thiểu mà một tổ chức công quyền phải có.
FAM nói sẽ kháng cáo, nhưng kháng cáo không thể thay thế sự trung thực. Khi vụ việc lên đến Lausanne (Thuỵ Sĩ), Malaysia sẽ lại xuất hiện trên bản tin quốc tế. Nhưng cuộc chiến thật không nằm ở Thụy Sĩ. Nó nằm ở Kuala Lumpur, nơi FAM phải trả lời những câu hỏi mà họ cố tình lờ đi.
FAM đang chờ dư luận nguội đi. Họ biết ở Malaysia, thời gian là thứ xóa sạch mọi thứ. Nhưng lần này, người hâm mộ không được phép quên. Vì nếu im lặng thắng, bóng đá Malaysia sẽ thua mãi mãi.
Đây không chỉ là cuộc khủng hoảng về giấy tờ, mà là cuộc khủng hoảng về đạo đức. Nếu không ai chịu trách nhiệm, nếu không có sự minh bạch, thì cải tổ chỉ là trò diễn.
FAM có thể kháng cáo lên CAS. Nhưng với người dân, phán quyết đã được đưa ra: niềm tin đã bị phản bội. Và chỉ có sự thật, được nói ra trọn vẹn, mới có thể chữa lành vết thương này.
Link nội dung: https://businessinvestmentvn.com/fam-con-tron-toi-khi-nao-a280982.html