Amorim thay đổi hay Manchester United trả giá

Manchester United đang bước vào giai đoạn nhạy cảm nhất mùa giải. Không phải vì áp lực danh hiệu, mà bởi những gì họ buộc phải từ bỏ.

Bryan Mbeumo và Amad Diallo lên đường dự Cúp châu Phi. Casemiro vắng mặt vì án treo giò. Matthijs de Ligt và Harry Maguire tiếp tục nằm trên giường điều trị. Trong khoảnh khắc ấy, Ruben Amorim không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhìn lại chính triết lý mà ông đã kiên định suốt hơn một năm qua.

3-4-2-1 từng là tuyên ngôn quyền lực của Amorim tại Old Trafford. Nó mang lại cấu trúc, sự kiểm soát và một bản sắc rõ ràng. Nhưng bóng đá đỉnh cao không chỉ là niềm tin. Đó còn là sự thích nghi. Và ở Premier League, mọi hệ thống đều có hạn sử dụng nếu không được điều chỉnh theo con người.

Trận hòa 4-4 với Bournemouth là tín hiệu rõ ràng nhất. Không phải vì tỷ số, mà vì cách Manchester United chơi bóng. Amorim chủ động rời bỏ hàng thủ ba người quen thuộc, chuyển sang một hệ thống linh hoạt hơn, khi thì 4-4-2, lúc lại là biến thể của 3-4-2-1. MU cởi mở hơn trong tấn công, nhưng cũng mong manh hơn ở trung tuyến. Đó là cái giá của sự thay đổi.

Khi trục giữa trở thành vấn đề sống còn

Casemiro bị treo giò, và đó không chỉ là sự thiếu hụt nhân sự. Đó là sự đứt gãy cấu trúc. Amorim không coi Kobbie Mainoo là một “số 6” đúng nghĩa. Manuel Ugarte, bản hợp đồng 50 triệu bảng, lại chưa bao giờ mang lại cảm giác an tâm. Hệ quả là Manchester United không còn một mỏ neo đúng nghĩa trước hàng thủ.

Ba bàn thua cuối trước Bournemouth đều đến từ trung lộ. MU mất kiểm soát không gian giữa các tuyến. Khoảng cách giữa hàng tiền vệ và hàng thủ bị kéo giãn. Đó là thứ bóng đá rất nguy hiểm khi đối đầu Aston Villa, đội bóng đang chơi trực diện, tốc độ và cực kỳ hiệu quả trong khai thác khoảng trống.

Một hàng tiền vệ ba người vì thế trở thành phương án hợp lý hơn cả. Không phải để chơi đẹp, mà để tồn tại. Mainoo có thể phát huy khả năng giữ nhịp khi không bị buộc phải phòng ngự một mình. Bruno Fernandes được đẩy cao hơn, nơi anh nguy hiểm nhất. Mount hoặc Ugarte đóng vai trò kết nối, thay vì gánh vác toàn bộ trách nhiệm phòng thủ.

Đây không phải là bước lùi chiến thuật. Ngược lại, nó cho thấy Amorim bắt đầu chấp nhận rằng Premier League không cho phép bất kỳ HLV nào áp đặt hệ thống một cách cứng nhắc.

MU anh 1

MU sẽ không có Bryan Mbeumo thời gian tới vì CAN 2025.

Nếu tuyến giữa là vấn đề chiến thuật, thì hàng thủ là bài toán nhân sự thuần túy. De Ligt và Maguire vắng mặt. Lisandro Martínez mới trở lại sau gần một năm nghỉ thi đấu. Amorim khó lòng đặt niềm tin vào cặp trung vệ trẻ Yoro, Heaven trong một trận cầu đòi hỏi sự ổn định.

Giải pháp an toàn nhất là kéo Luke Shaw vào trung tâm. Đó không phải điều mới mẻ với Amorim, nhưng nó tiềm ẩn rủi ro lớn về thể lực. Shaw quá quen với chấn thương. Việc sử dụng anh ở vai trò trung vệ hoặc wing-back trái trong giai đoạn mật độ dày đặc là canh bạc lớn.

Nhưng Amorim không có nhiều lựa chọn. 3-4-2-1 chỉ có thể tồn tại nếu Martínez đủ thể lực đá chính. Nếu không, hàng thủ ba người sẽ trở thành một khối vá víu, dễ tổn thương khi bị pressing hoặc chuyển trạng thái nhanh.

Trong bối cảnh đó, hàng thủ bốn người mang lại cảm giác thực dụng hơn. Ít lý tưởng, nhưng an toàn hơn. Amorim hiểu rõ điều này, và ông đã bắt đầu chấp nhận sự đánh đổi.

Không còn cầu thủ chạy cánh, MU buộc phải chơi khác

Việc Rashford, Garnacho, Antony và Sancho đều không còn trong kế hoạch khiến MU mất đi những cầu thủ chạy cánh thực thụ. Điều đó buộc Amorim phải tái định nghĩa khái niệm “độ rộng” trong tấn công.

Mount không phải là cầu thủ bám biên. Bruno càng không. Nhưng họ có khả năng di chuyển thông minh, hoán đổi vị trí và tạo khoảng trống cho hậu vệ biên dâng cao. MU có thể không còn tốc độ xé gió, nhưng đổi lại là sự linh hoạt trong tổ chức.

Đó là lý do sơ đồ 4-3-3 hoặc 4-2-3-1 biến thể bắt đầu xuất hiện nhiều hơn. Không ồn ào, không tuyên bố, nhưng đủ để nhận ra Amorim đang tự điều chỉnh mình.

MU anh 2

Amorim cần thay đổi.

Một HLV giỏi không phải là người luôn đúng. Mà là người nhận ra khi nào cần thay đổi. Amorim từng được ngưỡng mộ vì sự kiên định. Nhưng chính sự kiên định ấy đã từng khiến nhiều HLV thất bại tại Premier League.

Những gì đang diễn ra cho thấy Amorim không cố chấp. Ông không từ bỏ triết lý, nhưng sẵn sàng bẻ cong nó để phù hợp với hoàn cảnh. Đó là khác biệt giữa một nhà cải cách và một kẻ giáo điều.

Manchester United sẽ không lập tức trở nên ổn định. Họ vẫn sẽ thủng lưới. Vẫn sẽ có những trận đấu hỗn loạn. Nhưng điều quan trọng là Amorim đang tìm cách giữ cho đội bóng không rơi vào khủng hoảng cấu trúc.

Giai đoạn lễ hội sẽ là phép thử thực sự. Aston Villa, Newcastle, Wolves, Leeds, Burnley. Không đối thủ nào dễ chơi. Nhưng nếu MU vượt qua bằng một hệ thống linh hoạt, thực dụng và có tính thích nghi cao hơn, đó sẽ là nền móng cho phần còn lại của mùa giải.

Ruben Amorim không còn đứng trước bài toán “chơi thế nào cho đẹp”. Ông đang đối mặt với câu hỏi lớn hơn: làm thế nào để Manchester United tồn tại và tiến lên trong một giải đấu không khoan nhượng với bất kỳ sai lầm nào.

Và đôi khi, thay đổi chính mình là bước tiến lớn nhất của một HLV.