|
|
Bóng đá Nigeria đang rối loạn trước trận play-off World Cup 2026. |
Nigeria không chỉ khủng hoảng vì tiền. Họ đang khủng hoảng vì sự coi thường giá trị của cầu thủ, vì cách điều hành yếu kém đã kéo một nền bóng đá đầy tiềm năng xuống vũng lầy hỗn loạn. Đình công ở Rabat chỉ là giọt nước tràn ly.
Hai ngày trước trận play-off World Cup 2026 gặp Gabon, toàn đội Nigeria từ chối tập luyện. Lý do không có gì mới: nợ thưởng, nợ phụ cấp, nợ cả niềm tin. Một số khoản nợ tồn đọng từ năm 2019, tức là trước cả khi World Cup 2022 ở Qatar khởi tranh. Và đến năm 2025, người ta vẫn nghe câu chuyện cũ: cầu thủ Nigeria bị quỵt tiền.
Hình ảnh ấy thật trớ trêu. Một đội bóng từng sản sinh Jay-Jay Okocha, Nwankwo Kanu, Finidi George, những biểu tượng của tự hào châu Phi, giờ phải ngồi trong khách sạn chờ tiền. Không ai muốn làm việc trong cảnh bị xem thường. Họ không phải công chức, cũng không phải những kẻ tham lam. Họ chỉ muốn được trả những gì họ xứng đáng.
Victor Osimhen trở lại trại tập để giúp đồng đội ổn định tinh thần, nhưng cầu thủ lớn nhất của đội cũng chẳng thể vá lại niềm tin đã vỡ. Anh có thể truyền năng lượng, nhưng không thể thay đổi sự thật rằng Liên đoàn Bóng đá Nigeria (NFF) đã đánh mất sự tôn trọng của chính những người họ quản lý.
Còn Alex Iwobi, một người thường tránh xa tranh cãi, lại trở thành tâm điểm khi đăng video ngắn từ khách sạn. Một góc nhìn đơn giản cũng bị hiểu thành lời than vãn. Và điều đó phản ánh nỗi mệt mỏi của cả tập thể. Khi niềm tin tan biến, mọi hành động đều bị soi mói.
|
| Victor Osimhen trở lại trại tập để giúp đồng đội ổn định tinh thần, nhưng cầu thủ lớn nhất của đội cũng chẳng thể vá lại niềm tin đã vỡ. |
Thật khó tin, khi Nigeria, đội từng vô địch châu Phi, từng là niềm tự hào của lục địa đen, lại chuẩn bị bước vào trận đấu quyết định tương lai World Cup 2026 trong cảnh chưa tập nổi một buổi. Không chiến thuật nào cứu nổi một đội bóng khi lòng người đã rạn.
Đây không chỉ là vấn đề tài chính, mà là căn bệnh cơ cấu của bóng đá Nigeria. Một nền bóng đá có tài năng dồi dào, nhưng luôn bị bóp nghẹt bởi tham nhũng, thiếu minh bạch, và tư duy quan liêu. Những cầu thủ như Osimhen hay Chukwueze mang hình ảnh quốc gia ra thế giới, nhưng khi trở về, họ lại phải đấu tranh cho những điều cơ bản nhất.
Càng đau hơn khi điều này lặp đi lặp lại như một vòng luẩn quẩn. Sau mỗi khủng hoảng, NFF lại hứa “sớm giải quyết”. Nhưng chẳng có gì thay đổi. Lần này, có thể họ sẽ chi trả để xoa dịu dư luận. Rồi vài tháng sau, một vụ nợ thưởng khác sẽ xuất hiện.
Một nền bóng đá chỉ mạnh khi biết tôn trọng cầu thủ. Nigeria đang quên điều đó. Họ nói về tinh thần dân tộc, nhưng không hiểu rằng tinh thần không thể tồn tại khi niềm tin đã bị phản bội quá nhiều lần.
Thế hệ Osimhen đang đứng giữa hai lựa chọn: tiếp tục chiến đấu vì màu cờ, hay buông xuôi vì thất vọng. Và điều đáng buồn là, nhiều người trong họ đã chọn im lặng, thứ im lặng không phải của kẻ hèn nhát, mà của người đã chán chường.
Trước trận gặp Gabon, người ta nói về sơ đồ, phong độ, và cơ hội World Cup 2026. Nhưng thật ra, điều Nigeria cần nhất không nằm trên sân cỏ. Họ cần một sự thay đổi tận gốc trong cách quản lý bóng đá, nơi cầu thủ không bị xem như công cụ, nơi niềm tin được trả đúng hạn như tiền thưởng.
Nếu không, "Super Eagles" (Đại bàng xanh) có thể vẫn ra sân, nhưng chỉ còn là cái bóng của chính họ. Và dù họ thắng Gabon, họ vẫn thua, vì đã để một nền bóng đá từng bay cao rơi xuống mặt đất chỉ vì sự vô trách nhiệm của những người ngồi ghế cao nhất.