Hiệu sách cổ 'không cánh mà bay'

“Hiệu sách cổ trong rừng”, của nhà văn Sương Tố Lan, là tác phẩm dành cho thiếu nhi nổi tiếng của Trung Quốc. Đó là câu chuyện cổ tích tuyệt đẹp về sách vở, kể lại chuyến phiêu lưu kỳ ảo truy tìm hiệu sách trăm tuổi mất tích bí ẩn giữa lòng thành phố.

Tít đằng xa, Mộc Lý đã nhìn thấy một nhóm người tụ tập ở góc phố. Chẳng những thế, người ta còn kéo đến ngày một đông, chen chúc vây kín cả khu phố.

Thường ngày, muốn đến trường Tiểu học Văn Xương, đầu tiên Mộc Lý phải ra khỏi khu dân cư, men theo vỉa hè lên cầu bộ hành. Trên đường sẽ đi ngang một khách sạn, một nhà hàng và hai cửa hàng văn phòng phẩm. Trông thấy tiệm hoa ở góc đường thì rẽ vào phố Văn Xương. Dọc đường có tiệm net Hồi Xưa, trà sữa Ánh Trăng, cổng trước trường Trung học số 1 Tinh Sa, hai cửa hàng văn phòng phẩm và một tiệm tạp hóa.

Nhà Mộc Lý cách trường khoảng ba trăm thước, chỉ cần băng qua đường lên thẳng cầu bộ hành, không lo xe cộ nguy hiểm. Bởi thế, trước giờ cậu vẫn tự đi học chứ không cần mẹ đưa đón. Trường cậu quy định học sinh phải có mặt trước 15 phút để tám giờ vào tiết học.

Hàng ngày, Mộc Lý thức dậy, vào lúc 7 giờ vệ sinh cá nhân, ăn sáng rồi tự đi bộ đến trường, lúc nào thời gian cũng dư dả. Những cửa tiệm trên phố này chủ yếu phục vụ cho học sinh và phụ huynh, nên luôn mở cửa từ sớm. Trên đường đi học, Mộc Lý thường tẩn mẩn ngắm nghía các cửa hàng, hôm ấy tiệm nào nhập hàng mới cậu đều nắm trong tay. Dĩ nhiên, mấy chỗ náo nhiệt đời nào thiếu bóng Mộc Lý.

Hieu sach co anh 1

Hiệu sách cổ ngày càng hiếm. Ảnh: Smithsonian Magazine.

Mọi người chen chúc đông nghịt trước hiệu sách Lâm Mộc Sâm đối diện tiệm hoa. Ngày thường, chỗ này buôn bán ế ẩm, sao hôm nay đông người thế? Có chuyện gì vậy? Mộc Lý nôn nóng muốn xem thử, nhưng buộc phải qua đường mới hóng chuyện được.

Vì sợ nguy hiểm, mẹ Mộc Lý không cho cậu tự qua đường, lúc nào cũng căn dặn phải đi trên vỉa hè. Trên phố Văn Xương có hai ngôi trường là Trung học số 1 Tinh Sa và Tiểu học Văn Xương. 7 giờ rưỡi hàng ngày, mấy chú cảnh sát đều đứng canh ở đầu đường, cấm xe cộ lưu thông nửa tiếng. Nhờ vậy, lúc này Mộc Lý mới dám đánh liều qua xem.

Cậu phóng nhanh qua đường.

Đám đông vây kín hiệu sách, hầu hết là người lớn. Ai nấy cũng rướn cổ, nhón chân ngó vào trong, cứ như vô số bàn tay tàng hình trên trời đang kéo cổ họ về phía trước. Lúc bấy giờ, trông họ giống hệt mấy con ngỗng.

Mộc Lý đứng tít phía sau, chỉ thấy toàn chân và mông, cậu nghe đám đông xôn xao bàn tán:

“Lạ quá!” “Chuyện lạ có thiệt!” “Đời nào lại vậy! Không thể nào!” “Chắc cụ chủ nghỉ bán thôi? Hiệu sách ế ẩm, bán nữa cũng lỗ!” “Nghỉ bán thì hiệu sách cũng phải còn chớ, giờ cả cái tiệm cũng biến mất!” “Chắc cụ chủ lén dỡ tiệm rồi, ở ngay ngã tư khu phố cổ mà, tấc đất tấc vàng đó, không chừng cũng kiếm được một mớ!”

“Phố cổ có giá trị văn hóa lịch sử, hiệu sách cũng ở đó cả trăm năm rồi, di tích lịch sử ai cho phá dỡ, sao cụ chủ không biết được...”

“Dỡ tiệm thiệt thì đáng lẽ mảnh đất cũng còn, nhưng có thấy gì nữa đâu, lạ quá chừng!”