Nhưng nếu Anfield từng là nơi định đoạt số phận của nhiều HLV Manchester United, thì đêm 19/10 có thể là thời khắc ông người Bồ Đào Nha tìm thấy ánh sáng của chính mình.
Từ vực sâu đến Anfield
Thật khó tin khi cách đây chưa lâu, Amorim công khai thừa nhận đội bóng của mình “có lẽ là tệ nhất trong lịch sử Manchester United”. Ông bị đặt dưới áp lực khủng khiếp, báo chí Anh đếm ngược từng vòng đấu như đếm ngày tàn của triều đại ngắn ngủi ấy.
Và rồi, giữa Anfield – nơi Manchester United đã không thắng suốt chín năm – Amorim cùng các học trò tạo nên một đêm rực lửa, nơi họ chơi như thể mùa giải của cả câu lạc bộ phụ thuộc vào 90 phút đó.
Chiến thắng 2-1 không đến từ may mắn thuần túy. Bryan Mbeumo mở tỷ số ngay đầu trận, nhưng Liverpool vùng lên dữ dội và gỡ hòa nhờ Cody Gakpo ở phút 78. Đó là thời điểm Manchester United của những tháng trước sẽ sụp đổ.
Nhưng lần này, họ không gục ngã. Từ cú tạt bóng mẫu mực của Bruno Fernandes, Harry Maguire bật cao đánh đầu, tái sinh như một biểu tượng của khát vọng không chịu khuất phục.
Nếu Amorim cần một hình ảnh để nói về tinh thần mà ông muốn truyền vào đội bóng, đó phải là Maguire. Trung vệ 32 tuổi từng bị tước băng đội trưởng, bị đẩy ra rìa, suýt rời Old Trafford. Nhưng anh ở lại, lặng lẽ chiến đấu, chờ ngày được tin tưởng. Giờ đây, chính Maguire là người mang lại chiến thắng mang tính biểu tượng – bàn thắng đánh dấu lần đầu tiên CLB rời Anfield với ba điểm kể từ năm 2016.
“Đây là một CLB đầy áp lực”, Amorim nói. “Không dễ để chơi ở đây, và Harry là tấm gương cho mọi cầu thủ trẻ”.
|
MU bất ngờ thắng Liverpool 2-1. |
Ở tuổi mà nhiều người chọn sự an toàn, Maguire chấp nhận giảm lương để kéo dài thời gian cống hiến. Và trong khoảnh khắc đánh đầu tung lưới Alisson, anh như gỡ bỏ hết những tiếng cười nhạo từng đeo bám suốt hai năm qua.
Chiến thắng của niềm tin, không của ảo tưởng
Amorim gọi đây là “chiến thắng lớn nhất kể từ khi tôi đến Manchester United”. Nhưng ông không ảo tưởng. “Nếu chúng tôi duy trì tinh thần này trong tập luyện và thi đấu, chúng tôi sẽ thắng rất nhiều trận. Nhưng điều đó phải được chứng minh bằng hành động”, Amorim nói sau trận.
Cảnh báo ấy không thừa. Lịch sử gần đây của United là chuỗi “bình minh giả” - mỗi chiến thắng lớn lại dẫn đến một cú sụp đổ mới. Brighton, Nottingham Forest và Tottenham là ba đối thủ tiếp theo, và trong hai mùa qua, Manchester United không giành nổi điểm nào ở những trận tương tự.
Roy Keane, người từng đội trưởng thời hoàng kim, đã nói thay tất cả: “Các cầu thủ sẽ trở lại tập luyện với tinh thần tốt hơn, nhưng họ phải biến chiến thắng này thành bệ phóng. CLB đã hứa hẹn quá nhiều lần”.
|
Ruben Amorim tạm thoát khỏi khủng hoảng. |
Điều đáng nói nhất ở Anfield không chỉ là tỷ số, mà là cách Amorim – người từng bị nghi ngờ đến tận gốc rễ – khiến các cầu thủ chiến đấu cho ông. Trong bối cảnh bị báo chí gắn mác “sắp bị sa thải trước Giáng sinh”, ông vẫn mỉm cười sau trận: “Các anh cứ tiếp tục nói vậy đi. Nó tốt cho tôi. Hôm nay, người hâm mộ đã thấy một đội bóng khác. Đây là chiến thắng dành cho họ”.
Đó không phải câu nói của một kẻ tự mãn, mà của một HLV đã học được cách tận dụng nghịch cảnh để tôi luyện bản lĩnh. Manchester United vẫn chưa hóa rồng, nhưng lần đầu tiên dưới triều Amorim, họ cho thấy họ muốn bay.
Có thể chiến thắng ở Anfield không biến Amorim thành người hùng, nhưng nó cho ông một thứ quý hơn: thời gian và niềm tin. Với Manchester United, “thời gian” là thứ xa xỉ sau hơn một thập kỷ sa sút. Nhưng nếu họ tiếp tục thể hiện tinh thần như đêm Anfield ấy – chiến đấu, gắn kết và không sợ hãi – thì có lẽ, sau rất nhiều năm lạc lối, Manchester United đã tìm thấy hướng đi của mình.
Và biết đâu, trong một mùa giải tưởng chừng bị định đoạt từ sớm, Ruben Amorim vừa viết nên chương mở đầu cho hành trình tái sinh thật sự của “Quỷ đỏ”.